Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2583: Linh Thạch

Trên thực tế, Hạ Thiên không cần vé xe, bởi vì hắn không nghĩ đến chuyện ngồi xe.
Tô Bối Bối cũng cảm thấy mình mua vé xe cũng không có tác dụng. Hạ Thiên đã ôm nàng dọc theo đường ray một đường chạy về Giang Hải.
Tập đoàn Thần Y, văn phòng Tổng giám đốc.
Ngoại trừ Y Tiểu m, Ninh Nhụy Nhụy cũng có mặt.
Hạ Thiên ôm Tô Bối Bối nhảy vào từ cửa sổ, xuất hiện trước mặt Y Tiểu Âm và Ninh Nhụy Nhụy.
“Các người làm cái quỷ gì thế?” Ninh Nhụy Nhụy giật mình, vội đi đóng cửa sổ: “Có cửa không đi, nhất định phải chơi cách khác người như vậy sao?”
“A, tiểu muội chân dài, cô cũng ở đây sao?” Hạ Thiên nhìn thấy Ninh Nhụy Nhụy, vội cười một tiếng: “Cô nhớ ta không?”
Ninh Nhụy Nhụy không nói, chỉ trừng mắt, không thèm để ý đến hắn nữa. Sau khi đóng cửa sổ xong, nàng quay về chỗ ngồi: “Ta đến là có chuyện khác, chẳng liên quan gì đến ngươi.”
Hạ Thiên cảm khái: “Haiz, tiểu muội chân dài, cô vẫn mạnh miệng như thế, rõ ràng cô đang nhớ ta mà.”
“Trước khi ngươi liếc mắt đưa tình với người khác, ngươi có nên thả ta xuống không?” Tô Bối Bối bất mãn nói.
Hạ Thiên mỉm cười: “Không sao đâu, Bối nha đầu. Ta không mệt, vẫn có thể ôm cô.”
“Ngươi không mệt nhưng ta mệt.” Tô Bối Bối tránh Hạ Thiên ôm, không dám nhìn thẳng ánh mắt dò xét của Y Tiểu Âm và Ninh Nhụy Nhụy, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên: “Ta muốn đi tắm, tiện thay bộ quần áo khác.”
“Bối nha đầu, cô không có bẩn, vẫn rất thơm, tại sao cô lại muốn tắm rửa thay quần áo chứ?” Hạ Thiên không hiểu.
“Ai cần ngươi lo.” Tô Bối Bối nguýt hắn một cái, thuận tiện nắm tay lại cảnh cáo: “Ngươi không được đến đó, cũng không được nhìn lén. Nếu không, ta không tha cho ngươi đâu.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Bối nha đầu, cô đừng nghĩ ta mất phẩm chất đến như thế. Ta muốn nhìn thì sẽ đường đường chính chính mà nhìn, không cần nhìn lén.”
“Hừ, tóm lại ngươi không được làm loạn.” Tô Bối Bối lắc lắc đôi bàn tay trắng như phấn, vội vàng rời khỏi văn phòng.
Sau khi Tô Bối Bối đi rồi, Y Tiểu Âm lên tiếng nói với Hạ Thiên: “Đồ đâu?”
“Vợ Y Y, nàng không thể quan tâm hỏi thăm ta một chút được sao?” Hạ Thiên bất mãn: “Ít nhất cũng hỏi một tiếng ta có bị thương hay không? Sau khi nàng rời đi, ta đã trải qua những chuyện gì?”
Y Tiểu Âm thở dài, do dự một chút, sau đó hỏi thăm Hạ Thiên như hỏi một đứa bé: “Vậy ngươi có bị thương hay không? Ngươi đã trải qua những gì trong khoảng thời gian vừa rồi?”
Mặc dù Hạ Thiên đã hơn ba mươi tuổi, nhưng nội tâm của hắn vẫn không hề thay đổi. Đó là một người đàn ông chưa lớn. Chỉ cần thuận hắn, tất cả đều vui vẻ, còn nếu cứng đầu đối nghịch với hắn, hắn nhất định sẽ gây ra vô số phiền phức cho ngươi.
Y Tiểu Âm không thích phiền phức, cũng lười tính toán với một đứa bé. Mười hai năm trước, nàng đã từng nếm qua một bài học. Bây giờ nàng đã quên những chuyện khi đó, nhưng nàng cũng đã học được cách ở chung với Hạ Thiên. Mặc dù cách này không được mượt mà và tự nhiên bằng những người phụ nữ khác của Hạ Thiên, nhưng nàng vẫn rất kiên trì. Cho nên, như bây giờ là tốt nhất.
“Y Y tỷ, không phải chứ? Ngươi cũng hùa theo cái đồ lưu manh đó sao?” Ninh Nhụy Nhụy giật mình: “Chẳng giống tính cách của ngươi gì cả.”
Hạ Thiên ngược lại rất thích, chui đầu vào lòng Y Tiểu m, sau đó gối đầu lên bắp đùi của nàng, ánh mắt khiêu khích nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, cô đang ghen tỵ ra mặt đấy. Nhưng cô yên tâm đi, ta nhất định sẽ đối xử công bằng với cô mà.”
Y Tiểu Âm sờ mặt Hạ Thiên: “Bây giờ ngươi có thể đưa đồ cho ta xem được rồi chứ?”
“Này, cho nàng.” Hạ Thiên móc hai món đồ trong ngực đưa cho Y Tiểu m.
Y Tiểu Âm trịnh trọng tiếp nhận hai món đồ, đặt lên trên bàn, cẩn thận quan sát.
“Tại sao lại có viên đá này nhỉ?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy viên đá màu tím: “Chẳng lẽ là hóa thạch của thứ gì sao?”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Tiểu muội chân dài, cô đúng là không có kiến thức. Đây là linh thạch cực phẩm, linh khí chứa đựng bên trong đoán chừng đủ rót đầy một linh tuyền trên trái đất.”
“Linh thạch?” Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy hứng thú, tiện tay cầm lấy: “Nhìn nó cũng không có gì đặc biệt, không giống với linh thạch bên trong bí cảnh dưới đáy biển.”
“Linh thạch bên trong bí cảnh chỉ là linh thạch bình thường, đương nhiên kém hơn so với khối này rồi.” Hạ Thiên chậm rãi giải thích: “Nhưng cũng chính vì như thế, chúng ta mới có thể sử dụng những linh thạch bình thường, đoán chừng tạm thời chưa cần dùng đến khối linh thạch màu tím này.”
“Vì sao?” Ninh Nhụy Nhụy không hiểu.
Hạ Thiên đáp: “Tính chất của nó quá cao, phải là người có tu vi Độ Kiếp Kỳ mới có thể sử dụng. Cô không dùng được đâu.”
“Ừm.” Ninh Nhụy Nhụy đặt khối linh thạch xuống: “Vậy ngươi cũng không dùng được.”
“Nếu ta muốn dùng, ta sẽ dùng được.” Hạ Thiên nhếch miệng xem thường: “Chẳng qua bây giờ ta không cần đến nó mà thôi.”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy hơi buồn cười: “Thôi đi, không dùng được thì nói không dùng được, còn bướng bỉnh không chịu nhận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận