Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 930: Thứ tôi không thiếu chính là tiền

- Này người quái dị, tôi không có hứng thú với đứa con ngu ngốc của bà, nhưng tòa biệt thự bên kia vừa mới sập, đứa con ngu ngốc của các người hình như bị vùi lấp bên dưới, sống hay chết tôi không biết, nhưng nếu bây giờ bà không chạy đi cứu, sợ rằng tám phần sẽ chết.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Cái gì, không thể nào.
Vẻ mặt Lâm Hiền Mỹ chợt biến đổi lớn, nhưng nàng thật sự không cãi nhau với Hạ Thiên, nàng vội vàng xông ra ngoài. Một lúc sau mọi người chợt nghe thấy tiếng hô lớn:
- Có ai không, cứu mạng.
Hà Quang Minh cũng hô lớn:
- Người đâu, cứu mạng.
Đám người Lãnh Hồng Bác nghe được những tiếng kêu gào của Hà Quang Minh và Lâm Hiền Mỹ mà đưa mắt nhìn nhau, khoảnh khắc này chẳng ai biết có chuyện gì xảy ra.
Lãnh Băng Băng lại hiểu được vài phần, có lẽ hạ thiên lại làm điều gì đó.
- Băng Băng, chúng ta đi xem náo nhiệt.
Hạ Thiên lúc này lóe người đến bên cạnh Lãnh Băng Băng, hắn nắm tay nàng đi ra ngoài.
- Chúng ta cũng đi xem.
Vương Vi có chút hiếu kỳ, nàng néo tay Lãnh Hồng Bác đi ra ngoài.
Ngay sau đó tất cả đều đi ra ngoài, kể cả cha mẹ Lãnh Hồng Bác và bốn tên vệ sĩ.
Dù bây giờ là buổi tối nhưng trong khu dân cư có đèn đường, tuy không sáng như ban ngày nhưng lại dễ dàng thấy rõ tình huống của những tòa biệt thự bên cạnh. Nhưng khi đưa mắt nhìn thì ai cũng ngẩn ngơ, tòa biệt thự kia sao lại sập rồi?
- Người đâu, có ai không, mau đến hỗ trợ, bên trong có người, có con tôi.
Lâm Hiền Mỹ lúc này gào lên điên cuồng.
- Mau lên, các người mau lại đây, sao chậm chạp như vậy?
Hà Quang Minh gào với điện thoại, có vẻ đang gọi cảnh sát.
Đáng tiếc là dù Hà Quang Minh có kêu gào thế nào thì cảnh sát cũng không đến nhanh như vậy, vì thế muốn móc được người bên trong ra còn phải mất rất nhiều thời gian.
- Các người ai tình nguyện cứu người giúp tôi? Nếu tình nguyện tôi sẽ cho mỗi người một trăm ngàn.
Hà Quang Minh quay đầu nhìn đám người Hạ Thiên, hắn bắt đầu dùng thế tấn công tiền tài khó thể bỏ qua.
- Ngu ngốc.
Hạ Thiên lười biếng mắng một câu.
Còn những người khác cũng đều thờ ơ, một trăm ngàn tuy không ít, tuy cũng làm người ta động tâm nhưng người ở đây đều không ai muốn ra tay cứu giúp. Lãnh Băng Băng chướng mắt vì chút tiền như vậy, Lãnh Hồng Bác và Vương Vi cũng không muốn cứu kẻ địch của mình, cha mẹ của Lãnh Hồng Bác cũng không muốn. Còn đám vệ sĩ, cho dù bọn họ tình nguyện nhưng thấy Hạ Thiên không nhúc nhích thì chẳng dám làm gì.
- Một triệu.
Hà Quang Minh lớn tiếng gào thét:
- Ai có thể cứu được con tôi, tôi cho một triệu.
Đáng tiếc vẫn không ai lên tiếng, lúc này Hạ Thiên cũng lười mắng người.
- Mười triệu, tôi cho mười triệu, chỉ cần các người có thể cứu con tôi, tôi sẽ cho các người mười triệu.
Lâm Hiền Mỹ lúc này cũng chạy đến và hét lên điên cuồng:
- Mau cứu con tôi ra, chỉ cần con tôi không sao, các người muốn bao nhiêu cũng được.
- Bà có nhiều tiền lắm sao?
Hạ Thiên lúc này mở miệng hỏi một câu, bộ dạng rất hứng thú.
- Tất nhiên, chúng tôi không thiếu tiền.
Lâm Hiền Mỹ vẫn không quên khoe của.
- Thật ra tôi có thể cứu đứa con ngu ngốc của các người.
Hạ Thiên không nhanh không chậm nói.
- Vậy cứu mau lên.
Lâm Hiền Mỹ rống lên, lúc này nàng không quan tâm Hạ Thiên có mắng con mình hay không.
Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn Lâm Hiền Mỹ:
- Tôi không quen bà, càng không quen đứa con ngu ngốc của bà, sao tôi phải cứu nó?
- Tôi có thể cho cậu tiền, mười triệu, chỉ cần cậu cứu được Tiểu Chấn nhà tôi. Không, có thể cho cậu một trăm triệu, tóm lại chỉ cần cậu cứu con tôi ra là được.
Lâm Hiền Mỹ nhanh chóng nói.
- Một trăm triệu?
Hạ Thiên lầm bầm:
- Hình như con số khá lớn.
- Còn do dự gì nữa? Mau cứu người.
Lâm Hiền Mỹ thúc giục.
Lãnh Hồng Bác và Vương Vi không khỏi nhìn Hạ Thiên, thầm nghĩ anh rể không phải muốn cứu người đấy chứ?
Lãnh Băng Băng cũng không hiểu Hạ Thiên đang giở trò quỷ gì, nàng thấy căn nhà kia có hơn phân nửa là bị hắn làm sập, còn vì sao hắn làm sập nhà? có lẽ vì có người rình nàng. Người này gần đây có lòng chiếm hữu rất nặng, hắn đã muốn trả thù thì sao có thể cứu người.
Đột nhiên Lãnh Băng Băng sinh ra ý nghĩ cổ quái, nếu người ta cho tên kia một tỷ, liệu hắn có bán nàng đi không?
Lãnh Băng Băng cảm thấy mình không dám khẳng định, nàng nhớ trước kia có nhiều tình huống cùng loại, chỉ cần năm triệu thì đàn ông phần lớn đã bán phụ nữ của mình đi. Nàng thật sự không dám đảm bảo mình trong suy nghĩ của Hạ Thiên có thể vượt qua con số một trăm triệu.
Nhưng đúng lúc này Hạ Thiên lại nói:
- Ôi, thật đáng tiếc, tuy một trăm triệu là rất nhiều nhưng gần đây tôi không thiếu tiền, vì vậy tôi không ham, tôi cảm thấy để con các người chết đi càng tốt.
Lãnh Băng Băng nghe nói như vậy thì chợt thở ra, là một cảnh sát, nàng cảm thấy không cứu giúp người ta là không được. Nhưng là một người phụ nữ, lúc này nàng thật sự không hy vọng Hạ Thiên có thể đi cứu người, đặc biệt không cứu người vì tiền.
- Cậu...Cậu dám đùa bỡn tôi sao?
Lâm Hiền Mỹ thật sự tức giận.
- Không sai, tôi chính là đùa giỡn bà.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
- Cậu...Cậu chờ đó cho tôi.
Lâm Hiền Mỹ tức đến mức toàn thân run rẩy.
- Yên tâm, tôi sẽ chờ.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Tôi sẽ chờ đến kih đứa con chết bầm của bà được lôi ra.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Thật ra con của các người cũng không tệ, ít nhất cũng có một thằng phóng viên đi cùng. Bà xem, nó chết còn có người đi theo làm bạn, đáng tiếc đó không phải là phụ nữ.
Lãnh Hồng Bác và Vương Vi lúc này đã cảm thấy hết giận, anh rể của bọn họ quá hùng mạnh, thậm chí còn làm tốt hơn cả chị gái lúc vừa rồi.
Đám vệ sĩ thì có chút đồng tình với Lâm Hiền Mỹ, người phụ nữ này đúng là không biết sống chết, dám đắc tộ với cả Lãnh Băng Băng, thật sự không sợ chết. Bà ta không biết Lãnh Băng Băng là phụ nữ của Hạ Thiên sao? Ở thành phố Giang Hải này ai cũng có thể đắc tội nhưng phụ nữ của Hạ Thiên thì đừng nên động vào.
Vài phút sau xe cứu hỏa và cứu thương trước sau chạy đến, sau một lúc đào bới thì Hà Chấn và một tên phóng viên bị chôn vùi cũng được móc ra, đáng tiếc là đã quá muộn, đám bác sĩ ra vẻ cấp cứu một lúc, cuối cùng tuyên bố bọn họ đã chết.
- Không...Không thể nào, Tiểu Chấn sẽ không chết, sẽ không chết...
Lâm Hiền Mỹ thiếu chút nữa đã phát điên, nàng điên cuồng kéo một tên bác sĩ:
- Anh mau cứu nó, nó còn chưa chết...
- Đúng là ngu ngốc, con bà toi lâu rồi.
Hạ Thiên ở bên cạnh xem náo nhiệt, lúc này hắn lười biếng nói một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận