Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2960: Ta chủ quan không tránh

“Được, ta đã sắp xếp xong phòng bệnh, ở trên lầu.” Mai Ngạo Tuyết nói: “Ngươi yên tâm đi, ta không tổn thương Annie đâu. Con bé chính là bản sao của ta khi còn bé.”
Y Tiểu Âm không nói gì, bước ra khỏi phòng khách, sau đó cùng với Annie lên lầu.
Lúc này, Mai Ngạo Tuyết gọi điện thoại ra ngoài. Sau khi kết nối, nàng nói: “Từ bỏ đi, các ngươi không có khả năng thành công đâu.”
Đối diện vang lên một âm thanh đã được máy móc xử lý: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Nhiệm vụ của ngươi thất bại rồi.”
“Ta bảo các ngươi từ bỏ đi.” Mai Ngạo Tuyết cố nén lửa giận trong lòng, quát lạnh: “Đừng để ta lặp lại lần thứ ba.”
Đối diện im lặng vài giây mới đáp lại: “Được thôi.”

Vạn Quỷ Uyên.
Hạ Thiên vẫn nắm chắc tâm lý, cũng không phóng túng mình. Trải qua nội dung trao đổi sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, hắn chẳng những tiến hành chiết xuất và tịnh hóa linh khí bên trong cơ thể, đồng thời còn củng cố cảnh giới của mình, sau đó chủ động ngừng lại.
“Được rồi, đến chỗ này thôi.” Hạ Thiên bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, nói với Mộc Hàm và Mị Nhi.
Mị Nhi có chút ngoài ý muốn nhìn Hạ Thiên, quan tâm hỏi: “Phu quân, chàng không sao chứ?”
“Tuyệt đối có vấn đề, nó không giống phong cách của chàng.” Mị Nhi cũng cảm thấy Hạ Thiên không thích hợp. Với thói quen lưu manh của hắn, muốn cái gì là tuyệt đối không ngừng. Bây giờ có vẻ hắn đã đổi tính.
“Vợ tóc vàng, vợ Mị Nhi, hai người suy nghĩ nhiều rồi, ta không có chuyện gì đâu.” Hạ Thiên cười nói: “Ta còn phải đi cứu Cửu nha đầu, không thể ở đây với hai người quá lâu.”
Mộc Hàm mỉm cười. Cuối cùng thì tên này cũng đã trưởng thành. Nàng giúp hắn mặc quần áo, dặn dò: “Chàng nhất định phải cẩn thận, đừng trúng chiêu lần nữa. Lần này cũng may chàng gặp chúng ta, nếu chẳng may chàng bị khe nứt thời không dẫn đến nơi khác, chẳng phải A Cửu thảm rồi sao?”
“Ta biết rồi.” Hạ Thiên bất mãn nói: “Chủ yếu tên kia đánh lén ta, ta chủ quan không tránh. Nghịch Thiên Bát Châm của ta và linh khí của đám Chưởng môn hơi xung đột, cho nên phản ứng của ta hơi chậm.”
Mị Nhi lo lắng hỏi lại: “Chàng xác định sau khi chàng quay về sẽ không trúng chiêu nữa?”
“Đương nhiên sẽ không.” Hạ Thiên mỉm cười nói: “Vừa rồi, khi tu luyện với hai người, ta đã tịnh hóa linh khí bên trong cơ thể một lần. Băng Hỏa linh thể lại càng tinh thuần hơn so với trước kia. Chiêu thức như vậy lại càng vô dụng với ta.”
“Vô dụng mới là lạ.” Mị Nhi nghiêng người, lộ ra đường cong hoàn mỹ: “Vừa rồi, chàng rõ ràng có vài lần bị Mộc Hàm dùng chiêu thức tương tự lừa gạt.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Vậy thì khác. Chơi với vợ của mình, có lừa bao nhiêu lần cũng không đáng kể.”
“Mạnh miệng thật.” Mộc Hàm bó tay, nhưng vẫn nhắc nhở: “Chàng đừng quá thuận theo âm Hậu. Nếu có biện pháp phản chế thì cứ trực tiếp dùng. Với tính tình của chàng, tại sao lại ngoan ngoãn nghe theo người khác sắp xếp chứ?”
“Ha ha, vợ tóc vàng, vẫn là nàng hiểu ta.” Hạ Thiên ôm Mộc Hàm, hôn nàng một cái thật dài: “Ta đương nhiên có biện pháp phản chế, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc. Ta chỉ muốn nhìn xem, nàng ấy bảo ta làm như vậy rốt cuộc là muốn làm gì.”
“Tùy chàng thôi, nhưng đừng đùa quá mức.” Mộc Hàm và Mị Nhi cũng không biết âm Hậu chính là Dạ Ngọc Mị cải trang, cho nên hai người tất nhiên đứng trên lập trường Hạ Thiên mà nói chuyện.
Lúc này, Mị Nhi vô cùng lười biếng, không khỏi ngáp một cái: “Mộc Hàm, ngươi không cần để ý đến hắn nữa. Loại người như hắn, khuyên cũng không khuyên không nổi, cứ để hắn muốn làm gì thì làm.”
Hạ Thiên không vui: “Vợ Mị Nhi, nàng nói vậy là không đúng.”
“Có cái gì mà không đúng, con người của chàng vốn… A, chàng còn nữa sao?” Mị Nhi duỗi lưng một cái. Dù sao nàng cũng đã thỏa mãn, nỗi nhớ tương tư đã được làm dịu, không còn cần hắn nữa.
Kết quả lời còn chưa nói hết, cả người đã bị Hạ Thiên ôm lấy, sau đó lại là trò chơi không thể miêu tả.
“Đừng mà, tha cho ta đi.” Mị Nhi có chút không chịu nổi, rốt cuộc cầu xin tha thứ.
Hạ Thiên hung hăng trừng mắt: “Về sau ngươi còn nói xấu phu quân nữa không?”
“Ta không dám nói xấu chàng nữa.” Mị Nhi đẩy Hạ Thiên ra: “Chàng khi dễ ta, Mộc Hàm, ngươi đến giúp ta đi.”
Mộc Hàm đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi ăn dưa bên cạnh, cười nói: “Đây là ngươi tự tìm, đâu có chuyện gì liên quan đến ta, đừng lan chiến hỏa đốt lên người ta chứ?”
“Được rồi, đủ rồi, chàng còn phải đi cứu A Cửu nữa mà.” Mộc Hàm cảm thấy hơi đau: “Thật không chịu được chàng mà.”
Mấy giờ trôi qua, Hạ Thiên hung hăng trừng phạt Mị Nhi một phen, rốt cuộc mới tạm hài lòng.
“Được rồi, ta phải đến Tiểu Tiên Giới, hai người cũng ra ngoài đi.” Hạ Thiên mỉm cười nói với Mộc Hàm: “Các ngươi có thể mang tiểu quỷ Mao Tế theo. Nói không chừng, về sau nó sẽ giúp đỡ được hai người.”
“Ta biết rồi, chàng đừng lề mề nữa.” Mị Nhi oán khí nói.
Hạ Thiên lại trừng mắt với Mị Nhi: “Vợ Mị Nhi, nàng còn muốn nữa sao?”
“Đừng, coi như ta nói bậy, chàng đi nhanh đi.” Mị Nhi liên tục cầu xin tha thứ, thậm chí còn trốn sau lưng Mộc Hàm.
Rất nhanh, Hạ Thiên đã tìm được thông đạo hướng đến khe nứt thời không Tiểu Tiên Giới. Khi nó còn chưa khép kín, hắn dùng châm ngoại châm khiến cho nó một lần nữa vỡ ra, sau đó không chút do dự mà bước ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận