Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1870. Y Tiểu Âm muốn sụp đổ

“Vợ Y Y, bây giờ sao lại có nhiều người kỳ lạ như vậy nhỉ, lão già kia ngay cả vợ và con gái mình cũng lừa, vừa nhìn đã biết là đồ thần kinh rồi.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
“Ngươi không phải mới nói hắn không bị bệnh sao?” Y Tiểu Âm tức giận nói, bản thân hắn mới là đồ thần kinh đấy, còn nói người khác sao.
“Ờ, lão già kia bị bệnh thần kinh gián đoạn, vừa rồi không có, bây giờ có đấy.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
“Lười nói nhảm với ngươi.” Y Tiểu Âm tức giận nói: “Trước tiên thả ta ra đã.”
“Vợ Y Y, ta thích ôm nàng mà.” Hạ Thiên không buông tay.
“Muốn ôm thì đi ôm Tô Bối Bối ấy!” Y Tiểu Âm đột nhiên phát hỏa, trên người tên này đều là mùi thơm cơ thể của Tô Bối Bối, bây giờ lại chạy tới ôm nàng!
Nhưng giây tiếp theo, Y Tiểu Âm đột nhiên cảm thấy không đúng, nàng vậy mà lại giống như đang ghen? Sao có thể chứ? Nàng sao có thể ghen được?
Hít một hơi thật sâu, Y Tiểu Âm đột nhiên giãy khỏi vòng tay của Hạ Thiên, đứng dậy đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
“Ừm, vợ Y Y hình như ghen thật rồi.” Hạ Thiên lẩm bẩm một mình: “Trên người ta có mùi của Bối nha đầu sao? Hình như có thật, bây giờ hình như trên người của Bối nha đầu cũng rất thơm, chẳng qua không thơm như Hinh tỷ.”
Hạ Thiên bất giác nhớ đến Tôn Hinh Hinh, đáng tiếc, nhớ thế nào cũng vô dụng, Tôn Hinh Hinh cũng không ở đây.
Hạ Thiên đáng thương lại bắt đầu nhớ tới các cô vợ, nhớ Tôn Hinh Hinh, nhớ Lãnh Băng Băng, nhớ Muội muội chân dài, nhớ Thần tiên tỷ tỷ, nhớ Mị Nhi... Dù sao đủ loại suy nghĩ, trong lúc nhất thời có cảm giác muốn điên lên.
Cũng may dù sao Hạ Thiên không phải là người bình thường, cho nên chẳng mấy chốc, hắn đã bình tĩnh lại, sau đó, hắn đã đứng dậy đi gõ cửa.
“Làm gì đấy?” Giọng của Y Tiểu Âm vọng ra từ bên trong.
“Vợ Y Y, nên ra ngoài ăn trưa rồi.” Hạ Thiên mở miệng nói.
“Ngươi là heo à, chỉ biết ăn ăn ăn!” Y Tiểu Âm tức giận nói.
“Vợ Y Y, nàng không ăn sẽ gầy đấy, gầy sẽ không đẹp đâu.” Hạ Thiên rất nghiêm túc nói.
“Ta có đẹp hay không cũng không phải chuyện của ngươi!” Tâm trạng bây giờ của Y Tiểu Âm rất không tốt, nàng không biết rốt cuộc bản thân đang giận ai, hình như đang giận Hạ Thiên, nhưng càng nhiều hơn, giống như đang giận bản thân nàng.
Y Tiểu Âm cảm thấy đầu mình thật sự hỏng rồi, nếu không hỏng thì sao nàng sẽ chủ động chạy tới ở với Hạ Thiên chứ?
Nếu đầu nàng không hỏng thì bây giờ cũng nên rời đi, chứ không phải vẫn chờ trong khách sạn này.
“Vợ Y Y, vậy nàng có muốn uống chút giấm không?” Hạ Thiên rất nghiêm túc hỏi.
“Uống cái đầu ngươi!” Cuối cùng Y Tiểu Âm cũng bùng nổ, nàng đột nhiên kéo cửa ra: “Hạ Thiên khốn kiếp, ta nói rõ cho ngươi biết, ta không ghen, ngươi thích phóng đãng với ai thì phóng đãng, nhưng ta cũng nói cho ngươi hay, ngươi đã chơi bời với người khác thì đừng gọi ta là vợ ngươi, từ trước tới nay ta chưa từng là vợ ngươi, đừng cho rằng ngươi chiếm được ta một lần, ta sẽ mãi mãi là người của ngươi, lần đó cũng không phải là ta cam tâm tình nguyện!”
“Vợ Y Y, vậy buổi trưa nàng còn muốn ăn cơm không?” Hạ Thiên rất nghiêm túc hỏi.
Y Tiểu Âm lập tức muốn sụp đổ, bởi vì nàng phát hiện bản thân tức giận không có bất cứ ý nghĩa gì, nàng mới nói nhiều như vậy, Hạ Thiên hoàn toàn không để trong lòng.
“Không ăn!” Y Tiểu Âm đột nhiên đóng cửa lại.
“Mấy ngày nay vợ Y Y có vẻ khá tức giận.” Hạ Thiên lẩm bẩm một mình: “Ừm, xem ra là giận rồi, tối nay cho nàng một châm, chắc sẽ không sao.”
“Ngươi mau biến mất trước mặt ta, ta sẽ không sao!” Y Tiểu Âm lại kéo cửa mở ra.
Giây tiếp theo, Y Tiểu Âm lại phát hiện hắn thật sự đã biến mất trước mặt nàng rồi.
Nhưng cùng lúc đó, một giọng nói từ sau lưng nàng truyền đến: “Vợ Y Y, vậy bây giờ nàng muốn ăn cơm trưa rồi sao?”
Y Tiểu Âm cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi, một lúc lâu sau, nàng mới nói một cách yếu ớt: “Sao cũng được, dù sao ta cũng không ra ngoài.”
“Ờ, vợ Y Y, vậy nàng ở đây chờ ta, ta đi ra ngoài mua đồ ăn.” Hạ Thiên nói xong rồi chuẩn bị nhảy ra ngoài cửa sổ.
“Này, ngươi đứng lại!” Y Tiểu Âm xoay người gọi Hạ Thiên.
“Vợ Y Y, nàng có cái gì đặc biệt muốn ăn sao?” Hạ Thiên dừng lại, mở miệng hỏi.
“Không cần ngươi đi mua, ta gọi điện thoại cho nhân viên lễ tân là được.” Y Tiểu Âm tức giận nói một câu, sau đó đã trực tiếp nhấc điện thoại cạnh giường lên, quay số điện thoại cho lễ tân.
Điện thoại vừa thông, Y Tiểu Âm gọi một đống đồ ăn thức uống, sau đó trực tiếp ngồi xuống giường, bắt đầu nghịch điện thoại di động, dáng vẻ chẳng buồn quan tâm đến Hạ Thiên.
“Vợ Y Y, nàng đang xem gì vậy?” Hạ Thiên không chịu cô đơn, cũng bò lên giường, nhích lại gần.
Y Tiểu Âm không quan tâm đến Hạ Thiên, mà rất nhanh, Hạ Thiên đã cảm thấy có chút buồn chán, bởi vì những thứ Y Tiểu Âm xem đều không khiến hắn thấy hứng thú gì cả.
“Nhụy Nhụy nha đầu kia đang làm gì vậy?” Y Tiểu Âm đột nhiên cau mày.
“Nhụy Nhụy?” Cuối cùng Hạ Thiên cũng có hứng thú: “Vợ Y Y, nàng đang nói Tiểu muội chân dài sao? Nàng ấy đã làm gì?”
“Ngươi tự xem tin tức đi.” Y Tiểu Âm tức giận nói.
“Tin tức gì thế?” Hạ Thiên vẫn không thấy điểm mấu chốt.
“Ở đây, mắt ngươi nhìn đi đâu vậy?” Y Tiểu Âm có chút buồn bực, cho tên này xem di động, nhưng mắt hắn đều nhìn đi đâu thế?
Lần này, Hạ Thiên rốt cục cũng nhìn thấy tin tức, mà hắn lập tức phát hiện, những nhân vật liên quan đến tin tức kia không chỉ có Ninh Nhụy Nhụy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận