Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3814: Ngươi cảm thấy ta có đủ tư cách hay không?

“Ai đang nói chuyện thế?”
Bạch Thiên Hùng tức giận gào lên: “Có ngon thì đứng ra cho lão tử. Con mẹ nó ngươi còn muốn giết ta, ngươi có tư cách hay không?”
“Là ta đấy, ngươi cảm thấy ta có đủ tư cách hay không?”
Chỉ thấy Bạch Vạn Bang đang được một người dìu đi, chậm rãi bước lên mái nhà, lạnh giọng đáp.
“Cha?” Bạch Thiên Hùng giật mình, cả người ngây ra như phỗng, mấy giây sau mới lắp bắp nói: “Cha, tại sao cha… không chết? Phì, cha không có việc gì là tốt rồi. Cha mau cứu con với, hai người kia muốn giết con.”
Dương San nhìn thấy Bạch Vạn Bang, cũng thở phào một hơi. Lúc đó, nàng và Hạ Thiên vội đuổi theo Bạch Thiên Tiếu, quả thật cân nhắc không chu toàn, bỏ lại Bạch Vạn Bang trên mặt tuyết.
“Hạ tiên sinh, Dương tiểu thư, hai người có thể giao tên nghiệt súc này cho ta xử lý hay không?”
Bạch Vạn Bang hơi khom người với Hạ Thiên và Dương San, cung kính thỉnh cầu: ‘Ta còn có một số chuyện muốn hỏi nó.”
Hạ Thiên có chút bất mãn nói: “Bạch lão đầu, chẳng lẽ ngươi lại để cho ông ta bế môn hối lỗi tiếp sao?”
“Hạ tiên sinh yên tâm, lão phu sẽ không nương tay nữa đâu.” Bạch Vạn Bang biết Hạ Thiên đang gõ ông ta. Trước đó, chính bởi vì ông ta dễ dàng bỏ qua cho đứa con trai lớn này mới tạo thành cục diện như ngày hôm nay.”
Ông ta vạn lần không nghĩ đến, mặc kệ là con của ông ta hay là cháu của ta ông, tất cả đều muốn ông ta chết.
“Ngươi cứ tự nhiên.” Hạ Thiên tùy ý khoát tay.
Bạch Vạn Bang trịnh trọng chắp tay với Hạ Thiên: “Đa tạ Hạ thần y, lão phu nhất định sẽ cho ngươi một kết quả hài lòng.”
“Cha, cha mau cứu con, con là con trai ruột của cha mà.”
Bạch Thiên Hùng tiến lên ôm ống quần Bạch Vạn Bang, nước mắt nước mũi đầy mặt, khóc rống lên: “Những chuyện này đều không liên quan đến con, đều là vợ của con. Phì, là tiện nhân Mã Hiểu Thần kia làm. Nàng ta ham gia sản của chúng ta, vẫn luôn giật dây con gây bất lợi cho cha. Cũng bởi vì chị của nàng ta bại trong tay Hạ Thiên, cho nên nàng ta muốn thay cả nhà chị nàng ta báo thù, còn…”
“Biến đi.” Bạch Vạn Bang không kiên nhẫn, một cước đạp lăn Bạch Thiên Hùng: “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi tốt nhất nên thành thật trả lời cho ta.”
“Con nhất định sẽ thành thật trả lời, tuyệt không giấu diếm, cũng không có nửa câu nói dối.” Bạch Thiên Hùng nghe xong, còn tưởng Bạch Vạn Bang mềm lòng, vì vậy lại càng khóc thảm hơn: “Cha cũng biết con thảm như thế nào mà. Con đàn bà đanh đá đó quản con nghiêm đến cỡ nào. Có rất nhiều chuyện con không biết, đều là nàng ta giấu diếm con… A?”
Bốp.
Bạch Vạn Bang tát cho đứa con trai cả của mình một bạt tai: “Câm miệng, ta hỏi gì ngươi đáp nấy. Ngươi còn nói thêm một câu nữa, ta sẽ một chưởng vỗ chết ngươi.”
“Vâng vâng vâng.” Bạch Thiên Hùng không dám nói tiếp: “Con tuyệt không lắm mồm.”
Bốp! Bạch Vạn Bang lại tát thêm một cái, nhìn Bạch Thiên Hùng một cách hung tợn.
Bạch Thiên Hùng như phát mộng: “Cha, con không hề nói gì, tại sao cha đánh con… A!”
Bốp bốp. Bạch Vạn Bang cũng không nhiều lời, chỉ cho đứa con trai của mình thêm hai cái tát hai bên nữa.
Mấy lần như vậy, mặt Bạch Thiên Hùng sưng to như mặt heo, rốt cuộc cũng hiểu ra, vì thế liền ngậm chặt miệng, ngay cả rên cũng không dám phát.
Tiếp theo, Bạch Vạn Bang bắt đầu tra hỏi. Vấn đề thứ nhất: ‘Người hợp mưu với ngươi muốn hại chết ta còn có ai?”
“Cha, con không có… A!” Bạch Thiên Hùng vừa mở miệng đã hứng một cái tát, khiến ông ta đau đến mức hít khí lạnh nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Là con đề nghị, tam đệ, còn có lục đệ đều đồng ý. Sau đó, vợ của con nói nàng ta có cách thuyết phục Thiên Tiếu, còn có người Phong gia tham gia. Còn lại thì con không biết.”
Mặt Bạch Vạn Bang không chút biểu cảm, nhìn không ra hỉ nộ ái ố. Ông hỏi tiếp: “Người cũng không ít nhỉ? Các ngươi dự định phân chia như thế nào sau đó?”
Hạ Thiên cảm thấy có chút nhàm chán, lười nghe hai cha con phụ từ tử hiếu nói chuyện với nhau, vì thế liền nói với Dương San: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, nơi này chán quá, chúng ta sang nơi khác đi.”
Dương San cũng lười nghe mấy chuyện bí mật của gia tộc, lập tức gật đầu ngay.
“Hạ tiên sinh, Dương tiểu thư.” Lúc này, người dìu Bạch Vạn Bang đến lên tiếng: “Hàn Nhạc Hân Hàn tiểu thư đã tỉnh, hai người có muốn đến gặp nàng ấy không?”
Dương San quả nhiên đã bị thu hút lực chú ý, lập tức hỏi: “Hân Hân đang ở đâu? Nàng ấy không sao chứ?”
“Nàng ấy đang ở phòng khách căn biệt thự thứ hai.” Người kia đáp: “Người thì không có việc gì, chỉ là cảm xúc chưa được ổn định, khả năng cần ngươi đến trấn an một chút.”
Nói xong, hắn ta quay sang Hạ Thiên: “Còn nữa, Ninh lão tiên sinh và Ninh Nhụy Nhụy tiểu thư đã đến Tuyết Thành. Tuy nhiên, bọn họ không đến đây mà vẫn còn ở chỗ Bạch gia.”
“Được, bây giờ ta đi ngay.” Dương San quả thật có chút lo lắng cho Hàn Nhạc Hân. Dù sao, bạn thân của nàng cũng không nhiều. Mặc dù Hàn Nhạc Hân ngẫu nhiên cũng có vấn đề, nhưng dù gì nàng ấy cũng thật lòng đối đãi với nàng.
Đi được hai bước, nàng quay lại hỏi Hạ Thiên: “Ông xã, chàng không muốn đi sao?”
“Nữ nhân kia hơi ngu, nhìn lâu cũng cảm thấy phiền.” Hạ Thiên cũng không có ấn tượng quá tốt đối với Hàn Nhạc Hân, nhưng từ trước đến nay hắn luôn coi trọng bạn bè nữ nhân của mình, chỉ là chưa từng chủ động phụ họa. Nên nói vẫn sẽ nói, nên mắng vẫn sẽ mắng.
Dương San mỉm cười: “Vậy chàng đi tìm Nhụy Nhụy đi, để ta đi trấn an Hân Hân một chút.”
Nói xong, nàng liền rời đi.
Hạ Thiên thật sự không có hứng thú đi gặp Hàn Nhạc Hân, cũng không do dự, nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
“Quả nhiên lợi hại.” Người kia nhìn thấy cảnh này, không khỏi cảm thán một câu.
Một lát sau, hắn ta thu hồi ánh mắt, chậm rãi đến sau lưng Bạch Vạn Bang, mặt không thay đổi, chẳng khác nào pho tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận