Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2414: Nghịch thiên hành sự

“Quả nhiên quý nhân hay quên.”
Lão thái bà có chút thất vọng lắc đầu, cảm thán nói: “Mười lăm năm trước, ta mang theo con trai nhỏ của ta Thang Kiếm Thanh đi kinh thành cầu xin Y tiểu thư cứu giúp, đáng tiếc lại bị ngươi ngăn cản, ngay cả mặt mũi Y tiểu thư cũng không thấy được.”
“Nói thật thì ta đã sớm muốn cảm tạ Cửu cô nương rồi.”
“Thang Kiếm Thanh? À nhớ ra rồi, là cặn bã mười lăm năm trước tại Nhị Hoàn liên tiếp đâm chết mười tám người đi đường.”
A Cửu cuối cùng cũng có một chút ấn tượng, sau đó khinh thường nói: “Khi xưa các ngươi muốn dùng quyền thế của Lý gia ép tiểu thư nhà ta khám bệnh, đương nhiên ta sẽ không để các ngươi được như ý, càng không để tiểu thư cứu loại cặn bã đó.”
“Ha ha ha.” Lão thái bà nhăn nheo bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến mức ngay cả nếp nhăn cũng run rẩy: “Ai cũng biết năm đó nữ thần y kia là hạng người thấy tiền là sáng mắt, không ngờ tới nha hoàn lại là kẻ vô cùng trọng nghĩa.”
A Cửu liếc nhìn lão thái bà, có chút chần chừ nói: “Mười lăm năm trước ngươi đâu có già như vậy, những năm này ngươi ăn cái gì mà trở thành dáng vẻ như này.
Lão thái bà nháy mắt liền không cười được, con mắt âm lãnh giống như rắn độc.
“Lão thái bà luyện một môn tà công, cơ thể bị phản phệ, cho nên trở thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
Ngồi phía bên trái hàng cuối cùng chính là một thiếu nữ tuổi trẻ diễm lệ, người mặc bikini khoác áo khoác màu trắng, chỉ là khí độ lại tương đối phóng khoáng, “Nếu như đổi thành Tiêu Diễm Diễm ta đây, thì cho dù chết cũng sẽ không đụng vào loại tà công đó, mỹ mạo của nữ nhân không thể sai sót một ly.”
“Ngươi nó rất đúng, đáng tiếc hai từ mỹ mạo không liên quan đến đồ xấu xí nhà ngươi.”
“Hạ tiên sinh, là do ánh mắt của ngươi có vấn đề.”
Tiêu Diễm Diễm hé mở đôi môi đỏ mọng, giọng nói mang theo mị hoặc nói: “Tiêu Diễm Diễm ta không dám nói là mỹ nữ đệ nhị thiên hạ, vậy thì trên thế giới tuyệt đối không có người dám nói mình là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ.”
Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói: “Tướng mạo này của ngươi ngay cả vợ nhỏ của ta, không, là vợ nhỏ nhỏ, thậm chí ngay cả vợ nhỏ nhỏ nhỏ cũng không sánh bằng.”
“Phải không?” Tiêu Diễm Diễm cười duyên nói: “Vậy các vợ của ngươi đâu, gọi bọn họ ra so với ta?”
Xem ra nữ nhân này cũng biết chút ít về Hạ Thiên, ít nhất là biết hắn có rất nhiều cô vợ, hơn nữa còn biết sự việc đảo Thần Tiên đã biến mất.
“Không cần kêu ai cả, có Cửu nha đầu ở đây, ngay cả một sợi tóc ngươi cũng không sánh bằng.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, vừa nói vừa tiện tay chỉ Mã Khỉ Linh: “Thậm chí ngay cả bà bác này ngươi cũng không bằng.”
Mã Khỉ Linh lại có chút được cưng mà sợ, cười to không ngừng: “Hạ Thiên ngươi đúng là thú vị, nhưng dù sao ta cũng già rồi, lúc còn trẻ thật sự kém Tiểu Y.”
Người đeo mặt nạ quỷ giống tiểu thịt tươi kia, bỗng nhiên có chút khó chịu hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi ôn chuyện xong chưa? Nếu như chưa xong, thì có thể ra ngoài tìm quán trà mà từ từ nói chuyện.”
“Ta cũng nghe đủ rồi.” Tráng hán cao hơn hai mét không kiên nhẫn cho lắm, nhìn về phía lão giả áo bào trắng nói: “Hoàng đảo chủ, có vẻ đủ người rồi, có thể bắt đầu chưa?”
“Thật ra còn thiếu một người, chỉ là người kia… bỏ đi, không sao cả.”
Hoàng đảo chủ vẻ mặt như thường, liếc nhìn đám người nói: “Mấy vị cảm thấy có thể bắt đầu chưa?”
Ứng Hiểu Nguyệt nhịn không được mở miệng nói: “Đừng chậm trễ nữa, trực tiếp bắt đầu đi.”
“Được, vậy lão phu liền nhiều lời.”
Hoàng đảo chủ vuốt râu dài của mình, chậm rãi nói: “Lão phu lập lên Trường Sinh hội, tông chỉ đương nhiên là mong được trường sinh.”
“Nhưng mà đời người vội vàng chưa tới trăm năm, mặc dù có người may mắn thì cũng chỉ được thêm hai ba mươi năm, cơ mà cái này chỉ có thể gọi là trường thọ, chứ không phải trường sinh.”
“Cái gọi là trường sinh, đó chính là cùng ở với trời, trường tồn với đất.”
“Loại trường sinh này quả thật là làm trái thiên mệnh, nghịch thiên hành sự tự nhiên khó thoát khỏi hình phạt của thiên đạo…”
Hạ Thiên nghe không nổi nữa, chỉ vào Hoàng đảo chủ rồi mắng: “Này, lão đầu, ngươi thử nói thêm một câu nữa xem, có tin ta đánh gãy răng ngươi không!”
“Thôi thôi thôi!”
Cũng không biết vị Hoàng đảo chủ kia có thật sự sợ Hạ Thiên đánh gãy răng hắn hay không, nhưng hắn thật sự nói ngắn gọn lại.
“Bắt đầu từ hai mươi năm trước, linh khí trên địa cầu mơ hồ có dấu hiệu khôi phục.”
Hoàng đảo chủ tóm tắt một đống chuyện lớn, trực tiếp nói: “Mà bây giờ, ngoại trừ động thiên phúc trong truyền thuyết, thì nơi linh khí dư thừa nhất chính là đảo Sương Nguyệt.”
“Nếu mọi người đã tới Trường Sinh hội, vậy khẳng định là đã biết việc của đảo Sương Nguyệt, thế nên lão phu sẽ không nói thêm.”
“Tóm lại, giờ tý hôm nay là lúc cấm trận của đảo Sương Nguyệt mở ra.”
Nói xong, thần sắc của Hoàng đảo chủ trở nên nghiêm nghị: “Có điều cần mười hai vị cao thủ để mở ra đảo Sương Nguyệt, nhưng chỉ có sáu người mới được đi vào.”
A Cửu cắt ngắt lời Hoàng đảo chủ: “Cho nên hội nghị này là để thương lượng xem sáu người đó là ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận