Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2070. Người khỉ

Một ngày này, thời tiết không tồi, trời xanh mây trắng, bầu trời trong trẻo.
Một chiếc xe ngựa rời đi Ngự Tiên Tông, chầm chậm chạy về phía bắc.
Người đánh xe là Cơ Cửu, thị vệ được Cơ Thanh Ảnh cử đi bảo hộ Hạ Lãnh, trong xe có ba người đang ngồi, theo thứ tự là Hạ Lãnh, Tiêu Tú Nhi và người đi nhờ xe Phong Thiên Linh.
"Ngươi chính là Phong Thiên Linh à?" Tiêu Tú Nhi không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Phong Thiên Linh, "Ta cũng đã nghe nói về việc của nhà ngươi rồi, mới vừa liên lạc với Liễu Thiếu chưởng môn, kết quả Liễu Thiếu chưởng môn đã chết, thực sự là quá xui xẻo."
Phong Thiên Linh mất mát cười hai tiếng, không biết nên nói cái gì.
"Ngươi đừng quá thương tâm, cũng đừng quá đau lòng." Tiêu Tú Nhi thấy Phong Thiên Linh rất đáng thương, không nhịn được xúc động tiến lên ôm nàng, "Thiếu chủ của chúng ta không cẩn thận giết một đệ tử nội môn nên cũng bị Ngự Tiên Tông đuổi đi. Chúng ta xem như đều là người lưu lạc nơi chân trời, gặp gỡ tức là......"
Hạ Lãnh vừa nghe Tiêu Tú Nhi mở miệng thì đầu lập tức đau đớn, không nhịn được lạnh giọng nói: "Ngươi loạn dùng thành ngữ thì thôi đi, bây giờ lại giày xéo thơ từ, có thể yên tĩnh một lát được không?"
Phong Thiên Linh thấy Hạ Lãnh phát cáu, sợ đến mức cơ thể không khỏi co rụt lại.
"Tiểu Linh Nhi à, ngươi đừng sợ." Tiêu Tú Nhi đã thăm dò được tính tình của Hạ Lãnh, biết hắn cũng không phải thật sự tức giận, lúc này mới quay sang trấn an Phong Thiên Linh nói: "Đừng nhìn thiếu chủ của chúng ta có vẻ rất lạnh nhạt, thật ra hắn rất tốt bụng."
Phong Thiên Linh sợ hãi mà nhìn Hạ Lãnh một cái: "Chuyện ấy, cảm ơn các ngươi để cho ta đi nhờ xe."
"Không có việc gì, chẳng những cho ngươi đi nhờ xe, chúng ta còn có thể đưa ngươi về nhà." Tiêu Tú Nhi tự động chủ trương nói: "Đến lúc đó, ngươi có thể giữ thiếu chủ của chúng ta ở nhà ngươi làm khách một chút."
Hạ Lãnh đúng là tính toán mượn cơ hội này đưa Phong Thiên Linh về nhà, tiếp đó lẻn vào gia tộc Vân Phong, nhưng mà Tiêu Tú Nhi lại nói trắng như vậy, thật sự là khiến hắn không phản bác được.
Nghe vậy, Phong Thiên Linh không khỏi nở nụ cười, cũng buông lỏng không ít: "Ừ, ta nhất định sẽ bảo phụ thân chiêu đãi các ngươi cho tốt."
"Không cần phải chiêu đãi." Hạ Lãnh nhàn nhạt nói: "Sau khi đưa ngươi về nhà thì chúng ta sẽ lập tức lên đường, trở về Lam Kinh còn có một đoạn đường rất dài."
Tiêu Tú Nhi có chút không hiểu: "Thiếu chủ, không phải ngươi nói là......"
"Ngươi ngậm miệng đi." Hạ Lãnh trừng mắt nhìn Tiêu Tú Nhi, "Yên lặng cho ta."
Tiêu Tú Nhi thức thời ngậm miệng lại, nghiêng đầu nhìn Phong Thiên Linh một chút, tiếp đó thở dài rồi lại lắc đầu.
Phong Thiên Linh không hiểu rốt cuộc Tiêu Tú Nhi muốn biểu đạt cái gì, nhưng cũng biết Hạ Lãnh không phải thật sự tức giận.
Trong xe bỗng nhiên không còn tiếng động gì, một cỗ xấu hổ khó tả tràn ngập khắp buồng xe.
"Nè, ngươi bị khai trừ là vì chuyện kia sao?" Phong Thiên Linh chịu không được loại không khí xấu hổ này, không khỏi gợi lên một đề tài để trò chuyện, "Cái này ta còn phải cảm ơn ngươi, nếu không phải nhờ ngươi ra tay thì có thể là ta đã chết rồi."
Hạ Lãnh nhìn nàng một cái, thuận miệng nói: "Không cần cảm ơn, nếu ngươi không thông báo cho ta biết thì có thể ta cũng đã chết."
"A, không có không có! Chuyện kia ta cũng là sợ...... Tóm lại, cảm ơn ngươi." Phong Thiên Linh không biết mình muốn nói gì, khảo hạch nhập môn ngày đó có mấy người nhằm vào nàng, nàng thật sự rất sợ hãi, không biết vì sao lại nghĩ tới việc đi tìm Hạ Lãnh, vừa vặn lại nghe trộm được một đoạn đối thoại, thế là càng có cớ để tìm Hạ Lãnh.
"Nhà ngươi ở chỗ nào?" Hạ Lãnh không muốn tiếp tục đề tài kia nữa, hỏi câu khác: "Cách nơi này bao xa?"
Phong Thiên Linh sửng sốt một chút, sau đó nói: "Nhà ta là Thần Phong Cốc, Bố Vũ sơn trang, cách nơi này chưa đến một trăm dặm, vẫn luôn đi dọc theo quan đạo về phía bắc là được."
Hạ Lãnh gật đầu.
"Này......" Phong Thiên Linh còn muốn nói tiếp gì nữa, kết quả nhìn thấy Hạ Lãnh đã quay đầu đi, không thể làm gì khác hơn là nuốt lời trở vào trong bụng.
Tiêu Tú Nhi thò đầu lại gần, thấp giọng hỏi: "Tiểu Linh Nhi, ngươi muốn nói cái gì à, nói với ta cũng được nha."
"Trên đường sẽ phải đi qua Vân Đài Phong, nơi đó có yêu quái, rất nguy hiểm." Phong Thiên Linh nhỏ giọng trả lời: "Tốt nhất chúng ta nên đi đường vòng sang Bắc Vân Quận."
"Yêu quái?" Tiêu Tú Nhi hơi sợ hãi, lại nghĩ đến vừa tới Vân Châu đã gặp phải yêu nhân, "Có phải bọn hắn rất cao lớn, mặt mũi bặm trợn và hung tợn không?"
Phong Thiên Linh hơi lắc đầu: "Cái mà ngươi nói là yêu nhân, yêu quái có thân hình nhỏ thó, giống như con khỉ, nhưng chúng nó ăn thịt người."
"Ăn thịt người? Đáng sợ như vậy sao?" Tiêu Tú Nhi quả nhiên sợ hết hồn.
Phong Thiên Linh nói: "Nhưng mà ta cũng chưa từng thấy qua, chỉ là hồi nhỏ thường nghe người lớn nói như vậy, hình như kêu là Huyết Hầu Tử gì gì đó, bọn chúng sẽ xé nát con người, tiếp đó gặm cắn sạch sẽ."
Lúc này, xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại.
Giọng nói của Cơ Cửu từ bên ngoài truyền vào: "Thiếu chủ, đằng trước có bầy khỉ chặn đường."
Tiêu Tú Nhi và Phong Thiên Linh nghe xong, lập tức sợ đến mức ôm chặt lấy nhau.
Hạ Lãnh hết chỗ nói rồi, vén rèm xe nhìn mây bay ngoài trời.
......
Địa Cầu, trong cung điện dưới đáy biển.
Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy gặp được một quái nhân ở bờ sông.
Người ấy rất lùn, chiều cao chỉ tương đương với một đứa bé, cả người đều là lông xù, lúc này hắn đang bóc một quả chuối tiêu lớn, thoạt nhìn giống như một con khỉ biết nói chuyện.
Ninh Nhụy Nhụy bây giờ cũng coi như là kiến thức rộng rãi, nhưng mà vẫn là bị dáng vẻ người này làm cho sợ hết hồn: "Ngươi là người, hay là khỉ?"
"Đừng có nhìn ta bằng loại ánh mắt kia, ta là người, không phải con khỉ." Người kia bị hỏi vậy cũng không tức giận, cười nói: "Ta biến thành dáng vẻ đó cũng là vì bị người khác lừa, ăn chút đan dược kỳ quái, trước đó ta vừa cao vừa đẹp trai, thân hình một mét tám mươi mấy, không thua gì đại minh tinh."
Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu, tỏ vẻ không tin.
Người kia bất đắc dĩ thở dài: "Thôi, tin hay không thì tùy các ngươi, ta cũng lười giải thích."
Bạn cần đăng nhập để bình luận