Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2310. Đều là phế vật

"Đã đến giờ rồi." Hạ Thiên lười biếng duỗi lưng một cái, vẻ mặt tùy ý nói: “Không lãng phí thời gian với các ngươi nữa."
"Đợi một chút, Hạ Thiên, ngươi sẽ không thật sự muốn giết chúng ta đấy chứ?" Tần Khí Tật nóng nảy, vội vàng nói: “Chúng ta là người trong Thiên cung, là đồng môn với Ứng Hiểu Nguyệt, nếu ngươi giết chúng ta, Thiên cung sẽ không thể nào bỏ qua cho ngươi."
Hạ Thiên hơi khó chịu nói: “Tên ngốc ngươi đang uy hiếp ta à?"
"Đây không phải là uy hiếp, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi thôi, ngươi làm như vậy hoàn toàn không đáng."
Tần Khí Tật vội thuyết phục Hạ Thiên: “Ứng Văn Sơn là con độc nhất của Môn chủ Nam Thiên môn, nếu ngươi giết hắn rồi, tuyệt đối sẽ cùng Nam Thiên môn không chết không thôi, cũng kết thù với Thiên cung, chuyện này đối với ngươi hoàn toàn không có lợi. Mà ta cũng chưa hề làm gì ngươi, ngươi......"
"Lải nhải nhiều quá." Hạ Thiên chẳng thèm nghe, thân hình chợt lóe, trực tiếp vứt Tần Khí Tật, Ứng Văn Sơn cùng những người khác ở đó qua một bên, lại mang tên đàn ông lưng gù nuốt bom kia đặt giữa đám người.
Âm Thập Cửu ngơ ngác, bởi vì hắn cũng bị Hạ Thiên ném vào đám người, hắn muốn há mồm nhắc nhở Hạ Thiên nhưng phát không ra tiếng.
"Hạ Thiên, chờ một chút!" Lúc này, Ứng Hiểu Nguyệt mang theo mấy người nhanh chóng chạy tới, từ xa đã la lớn về hướng Hạ Thiên: “Tạm thời khoan động thủ, chỉ cần ngươi giữ lại mạng đệ đệ ta, ta hứa sẽ đáp ứng bất kỳ điều kiện nào của ngươi."
Hạ Thiên bĩu môi: “Muộn rồi, chết hay không thì phải xem vận may của hắn."
"Bùm!" Một tiếng nổ thật lớn, quả bom trong thân thể tên đàn ông lưng gù đúng lúc ầm ầm nổ vang, mấy thân người bị nổ bay ra ngoài, tại chỗ chỉ còn lại hố sâu mấy thước. "Mau, tìm đệ đệ ta trước."
Ứng Hiểu Nguyệt vẻ mặt phức tạp nhìn Hạ Thiên, vừa phân phó mấy người phía sau: “Tìm kỹ xem, có ai còn sống không."
Hạ Thiên ngáp một cái, định trở về tìm Cửu nha đầu tiếp tục ngủ.
"Hạ Thiên, ngươi sẽ không nghĩ cứ như vậy mà đi đấy chứ?" Ứng Hiểu Nguyệt cưỡng chế cơn tức giận trong lòng, lạnh giọng nói: “Sát thương nhiều người của Thiên cung ta như vậy, chẳng lẽ không định giải thích gì sao?"
"Tại sao ta phải giải thích với ngươi?" Hạ Thiên bày ra biểu tình khó hiểu. Ứng Hiểu Nguyệt chỉ vào đống hỗn độn đầy đất: “Ngươi không định nói những thứ này không liên quan đến ngươi đấy chứ."
"Thì quả thật đâu có can hệ gì đến ta, hoàn toàn là tự những tên ngu ngốc này muốn chết."
Hạ Thiên xem thường nói: “Ta sớm đã cảnh cáo các ngươi rồi, không nên tới phiền ta, nếu không tự gánh lấy hậu quả. Lúc trước nể mặt Cửu nha đầu, ta mới bỏ qua cho tên đệ đệ ngu ngốc của ngươi, đáng tiếc hắn không rút kinh nghiệm, lại muốn gây sự, ta không thể làm gì khác đành giết chết hắn trước."
Ứng Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói: “Dù nói thế nào, hắn cũng là đệ đệ của ta, ngươi giết hắn, ta không thể để ngươi dễ dàng rời đi như vậy được."
"Chớ giả bộ, cái tên ngu ngốc kia chết, trong lòng ngươi không biết mừng tới cỡ nào." Hạ Thiên trực tiếp vạch trần ý nghĩ sâu trong nội tâm Ứng Hiểu Nguyệt,"Đám Thiên cung Địa cung, Nam Thiên môn Bắc Thiên Môn gì gì đó của các ngươi, tốt nhất đừng đến phiền ta, nếu không ta sẽ trực tiếp ra tay diệt nó."
"Được rồi, chuyện ngày hôm nay, coi như là đệ đệ ta gieo gió gặt bão." Ứng Hiểu Nguyệt bây giờ vẫn còn chỗ cần dùng đến Hạ Thiên, chỉ có thể cố nén cơn cuồng nộ hoặc có thể nói là cơn mừng như điên trong lòng, giả bộ nói: “Nhưng Thiên cung chúng ta, còn có Nam Thiên môn, cũng không phải là đồ chơi cho ngươi tùy ý xoa nắn. Hạ Thiên, ngươi phải biết đạo lý Nhân Ngoại Hữu Nhân, Thiên Ngoại Hữu Thiên, cho dù hiện tại không có ai là đối thủ của ngươi, cũng không đại biểu là tương lai không có, lại càng không có nghĩa là Thiên cung chúng ta không có."
" Nhân Ngoại Hữu Nhân, Thiên Ngoại Hữu Thiên." Hạ Thiên lười biếng nói: “Nếu thật sự ngoài người còn có người, vậy cũng chỉ có thể là con người ta, cho dù thật sự ngoài trời còn có trời, vậy cũng chỉ có thể là Hạ Thiên ta."
Ứng Hiểu Nguyệt giận quá hóa cười, cảm thấy Hạ Thiên quả nhiên cuồng vọng đến không còn thuốc cứu. Phải biết rằng trong Thiên cung bọn họ, thiên tài yêu nghiệt đếm không hết, lại còn có đám quái vật đã trải qua cải tạo thân thể và kích thích tiềm năng, chỉ là vẫn luôn trấn thủ tổng bộ, không có phái về nước thôi.
Hạ Thiên tùy ý nói: “Còn nữa, nếu như ngày mai ngươi không tìm được cái đảo nát tên Sương Nguyệt kia, vậy ngươi cũng không còn giá trị gì, tự tìm miếng đậu hủ đụng đầu đi."
"Ngươi......" Ứng Hiểu Nguyệt nhìn Hạ Thiên chằm chằm hồi lâu, dần dần bình ổn cảm xúc trong lòng, thản nhiên nói: “Đảo Sương Nguyệt đã định vị thành công, ngày mai là có thể lên đường, gặp nhau ở bến tàu Tân Cảng, chúng ta trực tiếp ngồi du thuyền ra biển, vé tàu ta sẽ phái người đưa đến."
"Ta trở về tìm Cửu nha đầu đi ngủ đây." Lời còn chưa nói hết, cả người Hạ Thiên đã biến mất không thấy.
"Thưa Phó Môn Chủ, chỉ có hai người còn sống, những người khác đều đã chết." Một bóng người đột ngột vọt đến phía sau Ứng Hiểu Nguyệt, nhẹ giọng hồi bẩm.
Ứng Hiểu Nguyệt nghe nói như thế, lông mày theo bản năng khẽ nhếch lên, âm điệu cũng cất cao: “Người sống có ai?"
"Tô Mộng Lệ và âm Thập Cửu." Giọng nói của bóng người kia không có nửa điểm xao động. "Sống thì mang về chữa thương."
Không hiểu sao Ứng Hiểu Nguyệt lại thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo hạ lệnh: “Thu dọn thi cốt đệ đệ ta cho ổn thỏa, sau khi hoả táng lập tức đưa về nhà."
"Dạ!" Bóng người kia gật đầu đáp ứng, đợi một lát lại hỏi: “Như vậy những người khác......"
"Đều là phế vật, toàn bộ nghiền xương thành tro, mà thôi quản bọn hắn làm cái khỉ gió gì." Trong lòng Ứng Hiểu Nguyệt cũng bừng bừng lửa giận, suy nghĩ chuyện khác, lại nói: “Lập tức báo cho Đa đại sư, bảo hắn trở lại ngay, buổi tối có chuyện quan trọng cần bàn bạc."...... Bên kia, Hạ Thiên trở lại khách sạn, lại phát hiện A Cửu cũng không ở trong phòng, không khỏi cảm thấy hơi kỳ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận