Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3778: Nếu ngươi muốn đến gây chuyện, ngươi cứ nói thẳng

Bành.
Ninh Nhụy Nhụy lập tức nín hơi, vặn người đạp một cước về phía làn khói.
Một cước này dùng năm sáu phần khí lực, đạp người kia phát ra tiếng rên thảm. Chỉ thấy một bóng người giống như đạn pháo bay ra ngoài, va sụp mấy bức tường.
“Không thể nào.” Người bay ra ngoài há miệng phun một ngụm máu tươi, ánh mắt không thể nào tin nổi, sau đó nghẹo đầu, không còn thở nữa.
“Lập Nhi.” Thành Thiên Vạn mở to đến rách cả mí mắt, đưa tay chỉ Ninh Nhụy Nhụy: “Ngươi dám giết con trai của ta, ta lấy mạng của ngươi.”
Chỉ là không đợi ông ta ra tay, lập tức có hai luồng sáng sáng lên trong mắt của ông ta.
Chờ đến khi ông ta nhìn thấy rõ ràng hai luồng sáng, ông ta không khỏi sợ hãi cả kinh. Khi ông ta muốn né tránh thì đã muộn.
“Ninh sư thúc, ngươi…” Thành Thiên Vạn cảm giác lạnh cả người, trong đầu như muốn nổ tung, miệng hô một tiếng nhưng rất nhanh đã bị cắt ngang.
Ninh Vọng Hải không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh, song chưởng tung bay giống như hai cái bóng màu trắng, nặng nề đập vào ngực Thành Thiên Vạn.
Phốc.
Thành Thiên Vạn cảm giác giống như có một ngọn núi đâm vào lồng ngực của ông ta. Ông ta phun ra một ngụm máu, cả người ngã xuống đất.
Tuy nhiên, Ninh Vọng Hải không cẩn thận đã hít một ít khói mê, cả người mềm nhũn.
“Gia gia, ông không sao chứ?” Ninh Nhụy Nhụy lập tức tiến lên đỡ Ninh Vọng Hải.
Ninh Vọng Hải thở hổn hển, chậm rãi ổn định thân hình, nhỏ giọng nói: “Nhụy Nhụy, đi mở cửa đi.”
“Gia gia, nếu chẳng may…” Ninh Nhụy Nhụy hơi do dự, lo lắng người ngoài cửa với hai người kia là cùng một bọn.
“Không sao đâu.” Ninh Vọng Hải lắc đầu: “Người ngoài cửa không cùng một bọn với hai người kia đâu.”
Mặc dù Ninh Nhụy Nhụy vẫn có chút nghi hoặc nhưng gia gia của nàng kiên trì như vậy, nàng cũng không tiện từ chối.
Nàng đỡ gia gia của mình về lại ghế ngồi, sau đó mới quay lại mở cổng.
Đứng ngoài cửa là một nam nhân mặc đồ vét, cũng khá lễ phép.
“Ngươi là ai?” Ninh Nhụy Nhụy không chút hảo cảm: “Nếu ngươi muốn đến gây chuyện, ngươi cứ nói thẳng, đừng làm mấy thứ loạn thất bát tao nữa.”
Người nam nhân kia không hiểu, liền nói: “Ta tên Bạch Thiên An, là người của Bạch gia Tuyết Thành. Cha của ta Bạch Vạn Bang và Ninh Vạn Hưu Ninh lão tiên sinh là đồng môn sư huynh đệ, là cha của ta phái ta đến gặp Ninh lão tiên sinh.”
“Vừa rồi cũng có hai người đến, cũng nói là người của Bạch gia.” Ninh Nhụy Nhụy lạnh giọng nói: ‘Kết quả bọn họ lén lút thả khói mê, muốn ra tay với gia gia của ta.”
“Cái gì?” Bạch Thiên An không khỏi giật mình, lập tức hỏi: “Thế Ninh lão tiên sinh không sao chứ?”
Ninh Nhụy Nhụy thấy hắn ta quan tâm hỏi gia gia của nàng có sao không, tâm trạng của nàng khá hơn một chút: “Đương nhiên không có việc gì rồi, nhưng hai người kia thì có.”
“Có thể cho ta vào xem không?” Ánh mắt Bạch Thiên An hiện lên sự lo lắng, lập tức chắp tay: “Cha của ta chỉ phái một mình ta đến, tuyệt đối không có người khác biết chuyện này. Ta cũng muốn biết là ai đã dám mạo danh người của Bạch gia ta.”
Trong viện, Ninh Nhụy Nhụy cao giọng nói: “Nhuy Nhụy, cứ để hắn ta vào đi.”
“Ngươi vào đi.” Ninh Nhụy Nhụy mở cửa, tránh ra một con đường cho đối phương.
“Cảm ơn!” Bạch Thiên An cất bước tiến vào, đến trước nội viện, hành lễ với Ninh Vọng Hải: “Bạch Thiên An Bạch gia xin ra mắt Ninh tiên sinh.”
Ninh Vọng Hải nhìn hắn ta, mỉm cười hỏi: “Ngươi chính là con trai út của Bạch Vạn Bang?”
“Vâng.” Bạch Thiên An gật đầu, sau đó nói: “Cha của ta phái ta đến đây nói với ngài một câu.”
“Câu gì?” Ninh Vọng Hải thản nhiên hỏi.
Bạch Thiên An cũng không dám do dự, nói thẳng lời của Bạch Vạn Bang: “Ông nói, Hoàng Phát Kiếm Quân mời ngài gặp mặt ở Tuyết Thành.”
“Ha ha, tốt.” Thái độ lần này của Ninh Vọng Hải hoàn toàn khác với lúc trước, lập tức vỗ tay nói: “Chúng ta chờ ở đây rất lâu rồi, cuối cùng cũng chờ được. Đi, bây giờ ta đi theo ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy ngoài ý muốn, tiến lên đỡ lấy Ninh Vọng Hải: “Gia gia, vừa rồi ông hít phải khói mê, cơ thể còn chưa biết thế nào. Bây giờ đến Tuyết Thành có phải vội vàng lắm không?”
“Không còn kịp nữa rồi.” Ninh Vọng Hải đứng dậy, khoát tay nói: “Sức khỏe của ta không sao đâu. Bên phía Bạch gia hẳn cũng có bác sĩ. Đến lúc đó chữa một chút là được.”
Ninh Nhụy Nhụy vẫn không yên tâm.
Bạch Thiên An liền hỏi một câu: “Không biết Ninh tiên sinh trúng khói mê gì?”
“Ta cũng không biết nữa, khói là do hai người kia phun.” Ninh Nhụy Nhụy chỉ tay vào hai người đang nằm trên mặt đất không còn hơi thở: “Bọn họ tự xưng là đệ tử phái Tuyết Sơn, còn nói là do Bạch gia phái đến. Một người tên Thành Thiên Vạn, một người tên Thành Lập Nghiệp.
“Cái gì?” Bạch Thiên An nghe được hai cái tên này, lấy làm kinh hãi, vội chạy đến cẩn thận phân biệt gương mặt của hai người kia: “Đúng là Thành sư huynh và Lập Nghiệp, nhưng tại sao bọn họ lại đến đây? Đồng thời làm thế nào bọn họ lại biết nơi này?”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nói: “Xem ra bọn họ thật sự là người của Bạch gia, ngươi dự định giải thích như thế nào?”
“Cái này ta cũng không rõ nữa.” Bạch Thiên An lắc đầu: “Mặc dù Thành sư huynh là đồ đệ của cha ta, nhưng mấy năm nay qua lại rất gần với đại ca ta. Nhất là trong thời gian bế quan của cha ta, ông ấy lại càng chỉ nghe mệnh lệnh của đại ca ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận