Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4112: Cứ trực tiếp xử lý loại ngu ngốc đó

Thanh Phong Sơn không phải là một nơi thích hợp nói chuyện chính sự.
Huống chi, lúc này Hạ Thiên không có tâm tư nói chuyện chính sự, nhất là nghe những chuyện chính sự không liên quan đến hắn.
Hoa Ánh Lục yên lặng chờ mong nhìn Hạ Thiên, hiển nhiên đang chờ hắn trả lời.
Hạ Thiên đang định thuận miệng ứng phó Hoa Ánh Lục vài câu. Hắn thật sự không muốn lẫn vào mấy chuyện rảnh rỗi này.
Lúc này, điện thoại của Hạ Thiên bỗng nhiên vang lên.
“Sao?”
Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, phát hiện là Tô Bối Bối gọi đến.
“Bối nha đầu, nàng nhớ ta sao?” Hạ Thiên mỉm cười nhận điện thoại.
“Nhớ cái đầu ngươi đấy.”
Giọng nói của Tô Bối Bối vẫn tràn đầy nguyên khí như trước, mắng chửi người đều mắng rất có khí thế: “Ta ở Giang Hải có khách muốn gặp ngươi. Ngươi có rảnh thì đến đây một chuyến.”
“Bối nha đầu, nàng về Giang Hải khi nào thế?” Hạ Thiên hoàn toàn không quan tâm là khách nào, chỉ cười hỏi: ‘Những người khác thì sao? Cũng ở Giang Hải à?”
Tô Bối Bối đáp: “Không, chỉ có ta và Lam Y Nhân quay về Giang Hải thôi.” Nàng biết Hạ Thiên thật sự muốn hỏi cái gì, lập tức bổ sung: “Ninh Nhụy Nhụy đã quay về Quế thành, Vũ Cơ tỷ tỷ thì cùng với Tô Vô Song đi tìm Dạ Ngọc Mị và Isabella. Thạch Thuần thì hết thời gian nghỉ phép, phải quay về để đi làm. Tiểu Lý Ngư thì trở về Hoàng Sơn. Những người khác cũng đều ai về nhà nấy. Nếu ngươi nhớ bọn họ, ngươi tự mình đi tìm đi.”
“Vợ Thiên Cung đâu?” Hạ Thiên hỏi tiếp: “Ta bảo nàng ấy đến Thanh Phong Sơn, chẳng lẽ bé ngoan không truyền tin tức cho nàng ấy sao?”
Tô Bối Bối đáp: “Ta cũng không rõ nữa. Chúng ta vừa mới chia tay hai tiếng trước. Lúc đó, nàng ấy vẫn còn ở Vân Đỉnh thành. Ngươi đó, bây giờ ngươi đang ở đâu vậy?”
“Khi còn ở Cực Tiên Mộ, không phải ta nói ta mang vợ Phù Diêu về lại Thanh Phong Sơn sao?” Hạ Thiên nói.
Lúc này, Tô Bối Bối mới nhớ đến, liền quan tâm hỏi một câu: “A đúng rồi, thế Phù Diêu Tiên Tử thế nào rồi? Nàng ấy không có chuyện gì chứ?”
“Có ta ở đây, nàng ấy còn có thể có chuyện gì chứ.” Ánh mắt Hạ Thiên liếc qua Phù Diêu Tiên Tử bên cạnh hắn, cười nói: “Nàng ấy đã tỉnh, cũng không có gì đáng ngại.”
“Nếu nàng ấy đã không còn gì đáng ngại, ngươi lập tức đến Giang Hải một chuyến đi.”
Giọng nói của Tô Bối Bối hơi vội vàng: “Nếu không tới, nói không chừng ngươi phải nhặt xác ta đấy.”
“Bối nha đâu, nàng gặp chuyện gì thế?” Hạ Thiên sửng sốt, vội hỏi: “Chẳng lẽ nàng trúng độc, hay là bị thương rồi?” Tô Bối Bối đáp: “Ta không sao, không trúng độc cũng không bị thương. Vừa nãy ta có nói rồi, có một vị khách không mời mà đến, điểm mặt chỉ tên muốn gặp ngươi, còn nói rằng nếu trong vòng nửa canh giờ nữa ngươi không có mặt ở cao ốc Thần Y, người đó sẽ giết ta.”
“Tên ngu ngốc nào ở đâu lòi ra thế.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Bối nha đầu, tu vi của nàng cũng không thấp. Đối với mấy loại người ngu ngốc đó, nàng cứ trực tiếp xử lý là được.”
“Ta cũng muốn lắm, nhưng ta làm không được.” Tô Bối Bối tùy ý trả lời một câu: “Nàng ấy nói Dạ Ngọc Mị, còn có Isabella đang ở trong tay nàng ta. Nếu chúng ta dám động vào nàng ta, chúng ta tự gánh lấy hậu quả.”
Hạ Thiên hiển nhiên không tin mấy lời nói này: “Tại sao muội muội chân dài lại nằm trong tay người khác được? Bối nha đầu, ngay cả lời này mà nàng cũng tin?”
“Ta cũng không muốn tin, nhưng trong tay nàng ta có mảnh áo rách của Dạ Ngọc Mị.”
Tô Bối Bối có chút căng thẳng: “Ngươi nên biết tính cách của Dạ Ngọc Mị ra sao. Nếu không phải bị quản chế, nàng ấy sẽ để người khác xé rách quần áo của mình à?”
Hạ Thiên lập tức nói: “Nàng bảo tên ngốc kia nghe điện thoại đi.”
“Được, ngươi chờ một chút.” Tô Bối Bối lên tiếng, nói với ra xa: “Hạ Thiên bảo ngươi nghe điện thoại.”
Trong điện thoại im lặng một lát, sau đó một âm thanh kiều mị vang lên: “Ngươi là Hạ Thiên Hạ tiên sinh sao?” “Ta chính là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.” Hạ Thiên nghiêm túc giới thiệu bản thân, sau đó không khách sáo hỏi: “Ngươi là tên ngốc nào thế? Chẳng lẽ ngươi không biết uy hiếp ta sẽ là kết quả gì sao?”
Âm thanh kiều mị kia lại càng kiều mị hơn, có chút hơi giả tạo: “Nô gia đến từ thế giới địa tâm tên Thanh Sắc Chi, ngưỡng mộ Hạ tiên sinh đã lâu, cho nên hôm nay ta mới cố ý đến gặp ngươi. Đáng tiếc ngươi lại không có ở Giang Hà.”
“Bớt nói nhảm lại đi.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Muội muội chân dài và vợ sát thủ ở đâu? Nói ra, ta tha ngươi khỏi chết.” “Ngươi gọi điện thoại nhưng lại không có thành ý chút nào.” Thanh Sắc Chi cười duyên: “Nô gia chờ ngươi ở cao ốc thần Y. Nửa tiếng, à không, hai mươi phút thôi. Nếu ngươi không xuất hiện, nô gia chỉ có thể hủy luôn tòa nhà này, thuận tay giết thêm mấy người.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Vậy ngươi ngồi im đó đừng nhúc nhích, ta lập tức đến tiễn ngươi đi gặp Diêm Vương.”
“Được, được, nô gia chờ ngươi, ngươi tuyệt đối đừng có mà không đến đấy.” Thanh Sắc Chi cười duyên, sau đó cúp điện thoại.
Hạ Thiên cất điện thoại, quay sang nói với Hoa Ánh Lục: “Thật ngại quá, ta phải về Giang Hải một chuyến. Chuyện chính sự của ngươi, sau này hãy nói đi.”
“Khoan đã.” Hoa Ánh Lục tiến lên kéo Hạ Thiên, lập tức giải thích: “Thật ra cũng không có xung đột gì. Chính sự mà ta nói chính là chuyện mà Thanh Sắc Chi đến tìm ngươi.”
“Được, vậy ngươi đi Giang Hải cùng với ta.” Hạ Thiên gật đầu, sau đó quay sang nói với Phù Diêu Tiên Tử: “Vợ Phù Diêu, nàng có muốn đến Giang Hải một chuyến với ta không?”
“Không.” Phù Diêu Tiên Tử lắc đầu: ‘Thần thức của ta vừa mới khôi phục, cần tịnh dưỡng mấy ngày, không thể di chuyển được.”
Hạ Thiên cũng không ép buộc, nói với A Cửu và Triệu Thanh Thanh: “Cửu nha đầu, đồ đệ ngoan, hai người ở đây nhé. Đợi xử lý xong những chuyện này, ta lại tìm hai người để chơi.”
“Ai muốn chơi với ngươi chứ.” A Cửu trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó nói: “Ta còn có chuyện khác cần làm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận