Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3568: Ngươi tưởng mình là nhân vật chính à?

Bên trên mây mù, kim y tế nhật.
Vô số ánh sáng hình tròn nhanh chóng thoát ra, vô cùng kích động.
Nhưng còn có một bóng người còn nhanh hơn so với chúng, nhanh đến mức ngay cả tàn ảnh cũng không nhìn thấy, chỉ có thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ mới xác định sự tồn tại của hắn.
“Hạ Thiên, ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể chống đỡ đến lúc nào.”
Nam nhân mặc kim y thấy mình đã sử dụng tám chín thành thực lực cũng không bắt được Hạ Thiên, trong lòng không khỏi lo lắng không thôi.
Mảnh vỡ thiên đạo sắp thành hình, tuyệt đối phải giải quyết Hạ Thiên trước đó. Bằng không, kế hoạch của ông ta sẽ xuất hiện biến số không cách nào nhận thấy, thậm chí rất có thể sẽ thất bại trong gang tấc.
Ông ta tuyệt đối không cho phép tình huống đó xuất hiện.
“Ngươi còn có chiêu thức nào nữa hay không?” Hạ Thiên xuất hiện, cười nói: “Chiêu này của ngươi chơi vui đấy nhưng quá đơn điệu.”
‘Hừ, để ta xem ngươi có thể cười được bao lâu.” Nam nhân mặc kim y giận tím mặt, hai tay kết thành một tư thế kỳ quái, chỉ về phía Hạ Thiên: “Sơn nhạc phong loan, giang hà hồ hải, nghe hiệu lệnh của ta. Giết.”
Hạ Thiên vẫn lạnh nhạt đứng im như cũ.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, sau đó thiên địa đảo ngược, cả ngọn Hoàng Sơn xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, hơn nữa còn từng chút một đè ép xuống.
Mấy con sông gần đó bắt đầu gợn sóng, như thác nước lao vùn vụt về phía hắn.
“Cái gì?”
Hạ Thiên khẽ cau mày, đây không phải huyễn cảnh, nhưng cũng không phải thực cảnh, giống như xen giữa hai bên.
Cho nên, một chiêu nay không thể chống đỡ một cách vô não, cũng không thể trực tiếp coi nhẹ.
Rầm rầm.
Tâm trí lóe sáng, nước đã từ trên đầu rót xuống.
Bành.
Đỉnh núi cũng đè xuống đầu Hạ Thiên, nặng nề va chạm.
Hạ Thiên dường như ngay cả tiếng kêu thảm cũng chưa kịp phát ra, cả người đã bị nghiền ép đến tan xương nát thịt.
Phù.
Nam nhân mặc kim y thở phào nhẹ nhõm, thu lại thuật pháp, cả người xụi lơ trên kim y.
Thở hổn hển một hồi, ông ta mới tỉnh hồn, chỉ là cơ thể vẫn còn cảm giác mệt lả.
“Cuối cùng cũng giải quyết được một phiền toái.” Nam nhân mặc kim y thu lại kim y che khuất bầu trời.
Lúc này, mặt trời đã mọc.
Dương quang phổ chiếu tứ phương, tầng mây chợt phá, ánh bình minh nhuộm khắp nơi, quả thật rất đẹp mắt.
Không ít du khách chờ mặt trời mọc giống như đang nằm mộng.
Không phải vừa nãy đã có kim quang sao? Tại sao lại có Vân Hải Phật Quang lần nữa thế?
Hơn nữa, tại sao một chút dấu hiệu mặt trời mọc cũng không có thì mặt trời đã hiện ra?
Điều này cũng quá quỷ dị rồi.
Vừa rồi còn có hai bóng người loáng thoáng trong biển mây, lúc này cũng không thấy bóng dáng.
Nam nhân mặc kim y dường như không có tâm tư phản ứng đám du khách bình thường. Ông ta từng bước quay về cự thạch trên đỉnh núi.
Cự thạch giống như một ngọn núi mọc ra ngoài, dốc thẳng đứng, cao hơn những ngọn núi bên cạnh.
Du khách bình thường không bò lên đó được, cũng không nhìn thấy được tình hình bên trên.
“Người đâu? Mảnh vỡ thiên đạo của bổn tọa đâu?”
Sau khi nam nhân mặc kim y trở về, ông ta đột nhiên phát hiện Hoàng Y vừa rồi còn nằm trên đài đã không thấy bóng dáng, ngay cả mảnh vỡ thiên đạo cũng biến mất.
Thường nhân khẳng định không lên được chỗ này. Cho dù có lên cũng không có khả năng động đậy mảnh vỡ thiên đạo, cũng không thể mang Hoàng Y đi.
“Chẳng lẽ là Hạ Thiên làm?”
Nam nhân mặc kim y phỏng đoán: “Vừa rồi chỉ là kế điệu hổ ly sơn của hắn, cố ý dẫn ta rời đi, sau đó trở về mang người và mảnh vỡ đi?”
“Không, không đúng.”
Nam nhân mặc kim y nhanh chóng lắc đầu phủ định suy đoán này: “Hạ Thiên tuyệt không có đầu óc như vậy. Chẳng lẽ là Nhiếp Tiểu Lý hay là nữ tử tên Ninh Nhụy Nhụy?”
“Vẫn không đúng.”
Nam nhân mặc kim y một lần nữa lắc đầu: “Hạ Thiên rõ ràng lên núi có một mình. Bổn tọa cũng đã bố trí kết giới bên trên phong sơn. Nếu có người đi lên, bổn tọa tuyệt đối không thể không biết.”
“Chẳng lẽ Nhiếp Vân Mộng?” Nam nhân mặc kim y lại lắc đầu: “Không thể nào. Ông ta không có bản lãnh lên được đài, hẳn Nhiếp Côn Bằng làm phản rồi.”
Bỗng nhiên một giọng nữ nhân vang lên, trong giọng nói còn có ý trêu tức: “Đừng đoán nữa, vật ở trong tay ta, người thì ta ném xuống dưới chân núi rồi.”
Nam nhân mặc kim y nghe được giọng nói này, trong lòng lập tức dâng lên sự cảnh giác. Ông ta quay đầu nhìn lại, phát hiện trên đài xuất hiện một mỹ nhân tuyệt thế mặc áo tím.
“Ngươi là ai?” Nam nhân mặc kim y lạnh lùng nhìn nữ nhân không rõ lai lịch trước mắt.
“Ta là ai, ngươi không cần biết.” Nữ nhân áo tím cười nhạt: “Nhưng mảnh vỡ kia là vật của trái đất, không thể giao cho Ma tộc các ngươi được.”
Nam nhân mặc kim y hừ lạnh một tiếng, chỉ vào nữ nhân áo tím mắng to: “Ngươi cũng không phải người trái đất, cần chi phải giả vờ giả vịt.”
“Chồng ta là người trái đất là được.” Nữ nhân áo tím đáp lại.
Nam nhân mặc kim y khinh thường nói: “Chồng của ngươi là ai?”
“Là người đánh nhau với ngươi vừa rồi, chính là chồng của ta.” Nữ nhân áo tím bình tĩnh đáp.
“Ngươi cũng là nữ nhân của Hạ Thiên?” Nam nhân mặc kim y càng thêm cảnh giác, lạnh lùng nói: “Hạ Thiên đã bị ta giết, ngươi đến báo thù cho hắn?”
Nữ nhân áo tím thản nhiên nói: “Ngươi không giết được hắn đâu. Hơn nữa, ngươi không xứng để ta ra tay.”
“Quả nhiên là nữ nhân của Hạ Thiên, đều cuồng vọng như thế.” Nam nhân mặc kim y không khỏi sinh ra coi thường: “Nếu ngươi dám động vào đồ của bổn tọa, hôm nay ngươi đừng hòng sống sót.”
Ánh mắt nữ nhân áo tím hiện lên sự lạnh lùng: “Ngươi tưởng mình là nhân vật chính à?”
Nữ nhân áo tím thả ra khí thế của mình. Chỉ một khắc đó, một cảm giác chiếm đoạt thiên địa xuất hiện, thậm chí ánh mặt trời cũng yếu đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận