Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1934. Cái này là để cho cô đấy

Hai người rất nhanh đã ra ngoài khách sạn, sau đó đi tới một nhà hàng cách đó mấy trăm mét, tất nhiên là nơi Thẩm Hạo và Lily đã đặt trước, mà bây giờ bọn hắn đang chờ ở nhà hàng.
Đây là một nhà hàng Tây, không có phòng, nhưng đều là ghế dài độc lập, nhìn thấy Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy tới, Thẩm Hạo và Lily nhanh chóng đứng dậy chào đón.
“Hạ thần y, Ninh tiểu thư.” Bây giờ, Thẩm Hạo càng tỏ vẻ khách khí, bởi vì cuối cùng hắn đã ý thức được một việc, người kia không chỉ có y thuật thần kỳ, thân phận của hắn, cũng vượt qua tưởng tượng của hắn.
“Thẩm tiên sinh, Lily tiểu thư, các ngươi không cần quá khách khí.” Ninh Nhụy Nhụy ngồi xuống, mở miệng nói.
“Ninh tiểu thư, ta đây không phải là khách khí, chỉ là sự tôn kính phát ra từ nội tâm.” Thẩm Hạo cười ngượng ngùng: “Không nói dối với cô, mặc dù lúc trước ta có biết Ninh tiểu thư, nhưng đối với chuyện của Ninh tiểu thư, không biết quá nhiều, chủ yếu vẫn vì mấy ngày trước thông qua tin tức mới biết ngươi, còn có Hạ thần y, trước đó cũng chưa từng nghe nói qua.”
“Ồ, đó là do ngươi có kiến thức nông cạn.” Hạ Thiên lười biếng nói.
“Đúng vậy, Hạ thần y anh nói đúng, ta thật là có kiến thức quá hạn hẹp.” Thẩm Hạo gật đầu một cái: “Ta vừa mới hỏi thăm về chuyện quá khứ của Ninh tiểu thư, phát hiện Ninh tiểu thư thật không hổ là người được xưng là thần thoại, mà ta còn thử đi nghe ngóng chuyện của Hạ thần y, sau đó, xảy ra một việc rất thần kỳ.”
“Chuyện gì?” Ninh Nhụy Nhụy có chút hiếu kỳ.
“Ninh tiểu thư, trước mặt cô và Hạ thần y, thật ra ta không giấu giếm cái gì, nhà họ Thẩm chúng ta coi như là đại gia tộc, trong những người Hoa ở nước ngoài, chúng ta cũng coi như là hào môn, sau đó bên trong cái hào môn đó, cuối cùng là có chút tranh chấp.” Thẩm Hạo thở dài: “Mặc dù ở trên mặt nổi, ta là người thừa kế thứ nhất của nhà họ Thẩm, nhưng thật ra, rất nhiều người đều biết, ta sống ở nhà họ Thẩm cũng không tốt lắm, mà căn bản nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không bao lâu nữa, cha ta sẽ giao gia tộc cho em trai ta Thẩm Hàn xử lý, mà ta, đoán chừng chỉ có thể có mấy công ty không có giá trị gì.”
Hít một hơi thật sâu, Thẩm Hạo tiếp tục nói: “Có thể nghĩ không đến, ngay lúc ta định nghe ngóng bối cảnh Hạ thần y, cha ta gọi điện thoại cho ta, hắn hỏi ta có biết Hạ thần y hay không, mà sau khi hắn biết được ta biết Hạ thần y, không có bất cứ do dự nào ra quyết định, từ giờ trở đi, toàn bộ nhà họ Thẩm, đều giao cho ta phụ trách.”
“Ồ.” Đối với chuyện đấy Ninh Nhụy Nhụy cũng không có cảm thấy quá ngạc nhiên, nếu như cha Thẩm Hạo biết thân phận thật của Hạ Thiên, làm như vậy thì thật là bình thường, giống như ông nội của nàng luôn hận không thể nàng làm người thứ ba của tên đó.
“Tóm lại, Hạ thần y, ta biết lời cảm ơn của ta với anh không có giá trị gì, nhưng ta thật sự rất biết ơn anh.” Thẩm Hạo bưng chén rượu lên trước mặt mình: “Hạ thần y, ta mời anh một ly, ta uống, anh không cần uống.”
Nói xong lời đấy, hắn đã đưa chén rượu đến bên miệng, còn Hạ Thiên thì tiện tay đập đũa vào trên chén rượu.
Rầm, cái chén bể.
Rượu đỏ văng ra khắp nơi trên người Thẩm Hạo, hắn mơ màng, đây là thế nào?
“Làm gì vậy?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn Hạ Thiên: “Chẳng lẽ trong chén rượu kia có vấn đề?”
“Ừ, cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là có ít chất độc ở bên trong.” Hạ Thiên lười biếng nói.
“Hả?” Lily ở bên cạnh kinh hô.
“Chuyện đó, lại có người muốn ám sát ta?” Sắc mặt của Thẩm Hạo biến đổi, tuy nhiên, nói tóm lại, bây giờ hắn coi như đã bình tĩnh.
Dù sao, hôm nay hắn không phải lần thứ nhất gặp phải ám sát, đã chuẩn bị tâm lý.
“Ngươi cũng quá dễ bị người ám sát.” Hạ Thiên lười biếng nói.
Sắc mặt của Thẩm Hạo có chút âm trầm, hắn biết Hạ Thiên nói không sai, hắn thật sự quá không cẩn thận, nói theo một ý nào đó, loại không cẩn thận, cũng là một loại vô năng.
Mà hắn, thật ra không muốn cho Hạ Thiên thấy hắn vô dụng, nhưng, chỉ sợ bây giờ hắn không có cách nào thay đổi ấn tượng kia.
“Thẩm tiên sinh, nếu như ngươi cần phải đi xử lý chuyện riêng, ngươi có thể rời đi bây giờ.” Lúc này, Ninh Nhụy Nhụy mở miệng nói ra: “Ta nghĩ bây giờ ngươi đang đứng ở thời kì mấu chốt.”
“Hạ thần y, Ninh tiểu thư, ta đi gọi điện thoại trước, hai vị xem menu trước đi.” Thẩm Hạo đứng lên, hắn đi rất nhanh ra ngoài nhà hàng Tây, sau đó lấy ra điện thoại, gọi điện thoại.
“Thế nào?” Bên kia rất nhanh chóng nhận điện thoại.
“Ta đang đi ăn cơm với Hạ thần y ở nhà hàng, ngay vừa rồi, Hạ thần y lại cứu ta một mạng, vì có người âm mưu hạ độc trong rượu của ta.” Giọng nói của Thẩm Hạo rất bình tĩnh: “Hiện tại ta có thể đi về xử lý chuyện kia, nhưng ta nghĩ, ta càng nên ở lại nơi đây với Hạ thần y, ta nói không sai chứ?”
“Không sai, cứ duy trì liên hệ thích hợp với vị Hạ thần y đó mới là quan trọng nhất.” Giọng bên đầu điện thoại kia trầm thấp: “Chuyện có người ám sát ngươi, ta sẽ xử lý.”
“Cha, thật ra ta rất rõ là ai muốn giết ta, ta nghĩ ngươi vô cùng rõ ràng, cho nên, ta tin tưởng ngươi có thể xử lý tốt.” Thẩm Hạo nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó, hắn xoay người đi vào phòng ăn.
Bên cạnh bàn ăn, Hạ Thiên đang gọi món ăn.
“Món này, món kia, còn có món đó, ừ, còn có hai món đấy, mỗi món đều hai phần.” Hạ Thiên một hơi chọn 5 phần bò bít tết, hơn nữa mỗi món đều là hai phần.
“Ngươi là heo sao, ăn nhiều như vậy!” Ninh Nhụy Nhụy nhịn không được chửi bậy.
“Tiểu muội chân dài, cô làm gì phải tự mắng mình chứ? Đây đều là cho cô đó.” Hạ Thiên cười hì hì: “Cô phải ăn nhiều mới có thể làm cho dáng người cô thay đổi.”
“Này, ta không có ăn nhiều như vậy!” Ninh Nhụy Nhụy có chút tức giận, cái tên lưu manh chết tiệt coi nàng như heo sao?
“Tiểu muội chân dài, không nên kén ăn, hài tử kén ăn thì không thông minh, cô chính là vì kén ăn mới trở nên ngu ngốc.” Hạ Thiên nghiêm túc nói.
“Vị tiên sinh này, anh, anh thật sự muốn gọi nhiều như vậy sao?” Người phục vụ đứng ở bên cạnh bây giờ mới nhịn không được hỏi.
“Hình như thiếu một chút, mấy món ta vừa chọn, mỗi món đều mang ra ba phần.” Hạ Thiên suy nghĩ lại nói.
“A? Dạ, được.” Cuối cùng phục vụ không nói gì nữa, mà Ninh Nhụy Nhụy có chút câm nín, cái tên háo sắc tiệt kia có phải cảm thấy nàng ăn nhiều một chút là có thể làm ngực lớn hơn không?
“Đợi lát nữa một mình ngươi ăn hết đi!” Ninh Nhụy Nhụy hừ một tiếng, nàng không muốn nói nhiều như vậy đâu, mặc dù bây giờ lượng cơm nàng ăn cũng rất lớn, thật sự muốn ăn cũng ăn không hết.
“Tiểu muội chân dài, ta sẽ đút cho cô ăn.” Hạ Thiên cười hì hì.
Ninh Nhụy Nhụy lập tức có chút buồn bực, ý cái tên biến thái chết tiệt kia không phải là nếu như nàng không ăn, hắn sẽ ép nàng ăn?
Khoan hãy nói, nàng thực sự tin rằng tên bệnh thần kinh Hạ Thiên có thể làm ra loại chuyện đó.
“Lily, cô là người nước ngoài sao?” Ninh Nhụy Nhụy quyết định không để quan tâm hắn nữa, bắt đầu nói chuyện phiếm với Lily.
Bạn cần đăng nhập để bình luận