Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3907: Ai bỏ qua cho ai còn chưa nhất định

“Bây giờ chúng ta đang hỏi ngươi.”
Một thủ vệ trong đó tràn ngập phẫn nộ, hung hăng mắng to: “Nơi này là cấm địa phái Thiên Sơn, ngươi là ai? Vào bằng cách nào? Nếu không nói cho rõ ràng, đừng trách chúng ta giết chết ngươi ngay tại chỗ.”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Ta được Hoàng chưởng môn mời đến. Nếu không tin, các ngươi có thể tìm Chưởng môn các ngươi hỏi một chút.”
Hai thủ vệ nghe xong, không khỏi giật mình. Bọn họ cảm thấy nữ nhân này nói không thể tin nhưng lại cho rằng nàng ta nói không phải là không có lý.
“Bằng không, đường đường là cấm địa phái Thiên Sơn, làm sao có thể tùy ý để người ngoài ra vào chứ?”
Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười, sau đó nói.
Một thủ vệ trong đó trên cổ còn có một vết sẹo màu đỏ. Hắn ta vẫn còn hoài nghi: “Ngươi là ai? Tại sao ta chưa hề nhìn thấy ngươi trong phái?”
Một thủ vệ khác cũng nói theo: “Nếu ngươi là do Chưởng môn phái đến, vậy ngươi có lệnh phù thông hành hay không?”
“Không có.”
Ninh Nhụy Nhụy có chút không được kiên nhẫn: ‘Ta từ chỗ bảo tháp Hoàng chưởng môn đến đây. Nếu có vấn đề gì, các ngươi tìm Chưởng môn hỏi đi. Nếu không, bây giờ ta quay lại, báo cáo lại với Hoàng chưởng môn, nói các ngươi cản đường, khiến cho chuyện của ta không làm được.”
Thủ vệ có vết sẹo đỏ do dự một chút, sau đó hỏi: “Chưởng môn phái ngươi đến làm gì?”
“Mấy chuyện này làm sao có thể lộ ra với các ngươi được chứ?”
Ninh Nhụy Nhụy hơi tức giận nói: “Có liên quan đến đại sự liên minh Cửu Sơn, nếu chậm trễ, hai người các ngươi có lấy mạng ra cũng không thường nổi, mau tránh ra.”
Thủ vệ sẹo đỏ còn đang định hỏi nữa nhưng lại bị đồng bạn kéo một chút.
Chuyện liên minh Cửu Sơn là cơ mật, đệ tử phái Thiên Sơn bình thường cũng không biết. Bọn họ canh giữ cấm địa cũng chỉ biết được một hai mà thôi.
Có thể nhắc đến liên minh Cửu Sơn, lại lông tóc không thương đến đây, có khi nhận được mệnh lệnh Chưởng môn đến thật.
“Mặc kệ thật giả, trước cứ để nàng ta vào.”
Đồng bạn nhẹ giọng nói: “Chờ nàng ta tiến vào, chúng ta đóng cửa thật chặt, thuận tiện truyền tin tức chứng thực. Nếu nàng ta nói sai, đến lúc đó chúng ta giết chết là được.”
Thủ vệ sẹo đỏ gật đầu, sau đó nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Được, vậy ngươi đi vào đi.”
Ninh Nhụy Nhụy thật ra cũng không muốn phiền phức đến như vậy. Ban đầu, nàng muốn đánh cho hai người kia ngất xỉu.
Nhưng nàng không phải Hạ Thiên, không có cách nào đi thẳng vào, nhưng ai có thể biết được bên trong ẩn giấu cao thủ gì, có bao nhiêu người chứ?
Cửa rất nhanh được mở ra.
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu với bọn họ, cũng không do dự, đi thẳng vào trong.
Nhưng khi nàng bước vào được một hai phút, lập tức có một nam nhân dáng dấp giống nàng như đúc xuất hiện, một kiếm giết chết hai người kia.
“Ngươi là ai?”
Nam nhân này vừa mới bước vào cửa, còn chưa đi được mấy bước, đằng sau đã xuất hiện một bóng người, mũi kiếm chỉ vào sau lưng, nghiêm túc quát hỏi.
“Ngươi là ai, ta là ai?” Nam nhân này mỉm cười trả lời.
Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nói: “Ta không rảnh chơi trò chơi với ngươi. Nếu không nói, ngươi đi chết đi.”
“Giết ta chính là giết ngươi.”
Biểu hiện nam nhân này khá trấn định, thậm chí còn có chút khiêu khích: “Khi ngươi đi ngang qua Điên Đảo âm Dương Kính, ngươi đã khóa cùng một chỗ với ta.”
Ninh Nhụy Nhụy giật mình, nhớ lại tấm gương hành lang vừa rồi, không nghĩ đến ở đó lại còn có huyền cơ như thế.
“Ta không muốn nghe mấy lời nói nhảm này.”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nói: “Ta chỉ muốn biết Hạ Thiên ở đâu? Nếu ngươi nói ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
“Hạ Thiên? Chưa từng nghe nói qua.”
Nam nhân kia lắc đầu: “Thiên Sơn không có người này.”
Ninh Nhụy Nhụy sử dụng Lưu Vân Thiết Nhận đâm vào hậu tâm người này. Mặc dù chỉ thoáng nửa tấc, nhưng cũng khiến cho đối phương rên thảm.
Nam nhân kia cắn răng nhịn đau: “Ngươi tốt nhất đừng làm như thế. Ta bị thương như thế nào, nửa tiếng sau nó sẽ phản hồi gấp bội cho ngươi.”
“Phốc.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng không nói nhảm, đâm lưỡi kiếm vào sâu nửa tấc nữa.
“A!”
Nam nhân kia rốt cuộc không chịu được, đáp lại: “Cách đây không lâu có hai thủ vệ mang một băng cầu đến đan phòng, bên trong có một nam nhân, có thể là người mà ngươi muốn tìm.”
Ninh Nhụy Nhụy đột nhiên rút ra Lưu Vân Thiết Nhận: “Lúc này mới đúng chứ, cần chi phải ăn khổ mới chịu mở miệng.”
“Ngươi.”
Nam nhân kia bất ngờ không đề phòng, ngã xuống mặt đất.
Ninh Nhụy Nhụy có chút ghét bỏ nói: “Đừng dùng mặt của ta làm ra biểu hiện như thế.”
“Bây giờ ta có thể đi được chưa?” Nam nhân kia có chút bất mãn nói.
Biểu hiện Ninh Nhụy Nhụy lãnh đạm, đột nhiên sử dụng Lưu Vân Thiết Nhận đâm vào cổ họng người này: “Gương mặt của ta rất xinh đẹp, là do phụ mẫu sinh ra, chính bản thân ta rất thích. Cho nên, ta rất ghét người khác cùng mặt của ta.”
“Tự tiện xông vào cấm địa Thiên Sơn, ngươi chắc chắn sẽ phải chết.”
Nam nhân kia nhịn xuống đau đớn, căm hận nói: “Tổ sư còn có… sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
Ninh Nhụy Nhụy cất Lưu Vân Thiết Nhận, thản nhiên nói: “Ai bỏ qua cho ai còn chưa nhất định đâu.”
“Ha ha, ngươi đừng nên đắc ý.”
Nam nhân kia cười khẽ: “Thật ra còn một ngươi nữa. Nếu trong vòng nửa canh giờ ngươi không tìm được nàng ta, nàng ta sẽ hoàn toàn thay thế ngươi. Đến lúc đó ngươi chính là…”
Ninh Nhụy Nhụy một cước đạp bay người này: “Thật ngại quá!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận