Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1740. Một cặp biến thái đáng sợ

Múa ba lê trên bầu trời?
Ninh Nhuỵ Nhuỵ tưởng tượng ra khung cảnh đó, cảm thấy rất đẹp, nhưng một cảnh đẹp như vậy sẽ không tự nhiên rơi xuống từ trên trời.
“Ta không hứng thú vớ việc múa.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ quyết định không hỏi Hạ Thiên muốn làm gì, trực tiếp từ chối: “Ta sẽ không thử!”
“Tiểu muội chân dài, không phải cô nói thích khiêu chiến giới hạn sao?” Hạ Thiên nhìn Ninh Nhuỵ Nhuỵ, hơi khó hiểu: “Sao bây giờ cô không có tí lòng tiến thủ nào vậy?”
“Bây giờ ta không thích khiêu chiến giới hạn nữa được không?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ hừ nhẹ một tiếng, vừa nói đến chuyện đó, trong lòng nàng cảm giác rất tức giận.
Phải biết trong những năm qua, dù là tham gia các cuộc thi đấu thể thao khác nhau hay những thử thách khắc nghiệt sau này, thành công nào cũng đều mang lại cho Ninh Nhuỵ Nhuỵ một loại cảm giác rất có thành tựu, và điều đó trên thực tế, cũng có thể khiến tâm lý của nàng vô cùng thỏa mãn.
Đối với Ninh Nhuỵ Nhuỵ, loại thỏa mãn tâm lý đó thực ra rất quan trọng, tuy nhiên từ khi gặp Hạ Thiên, nàng bắt đầu cảm thấy dù là thành tích thể thao trước đây hay thử thách cực hạn sau này, dường như điều trở nên vô nghĩa.
Trong mắt người khác, Ninh Nhuỵ Nhuỵ nàng là truyền thuyết, là thần thoại, nhưng Ninh Nhuỵ Nhuỵ lại cảm thấy bây giờ nàng giống như một trò cười, vì những thứ này đối với người tu tiên đều là chuyện dễ dàng.
Nói một cách đơn giản, cho dù A Cửu hay Y Tiểu Âm làm những việc kia, hầu hết họ đều có thể làm tốt hơn nàng, và bây giờ, Ninh Nhuỵ Nhuỵ phát hiện ra, thứ duy nhất nàng có thể mạnh hơn họ, dường như chỉ có đôi chân?
Đôi chân của nàng rất dài và hoàn hảo, dù có so sánh với ai thì đôi chân của nàng cũng đẹp hơn.
Trong mắt Hạ Thiên, một tên lưu manh, dường như đây cũng là ưu điểm duy nhất của nàng, còn những thành tích mà nàng vất vả có được khác thì có vẻ như không có giá trị.
“Tiểu muội chân dài, cô thực sự sai rồi, Muội muội chân dài trông đẹp hơn cô, cũng cố gắng hơn cô.” Hạ Thiên lắc đầu: “Cô như vậy thì sẽ không bao giờ có thể so sánh với Muội muội chân dài, ta nghĩ cô không thể làm vợ nhỏ, cô chỉ có thể làm vợ nhỏ của nhỏ.”
“Ta có nói sẽ làm vợ ngươi sao?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ tức giận nói.
“Thực ra làm vợ nhỏ cũng không tệ.” Thạch Thuần ở bên cạnh nói một câu: “Anh rể, sau này ta làm vợ nhỏ của ngươi được không?”
“Tại sao lại muốn sau này thế?” Hạ Thiên nhìn Thạch Thuần, thuận miệng hỏi.
“Bởi vì hiện tại ta chỉ muốn làm em vợ của ngươi, như vậy thì ta có thể quang minh chính đại bảo anh rể làm việc cho ta, đồng thời không cần ngủ với ngươi.” Thạch Thuần chớp mắt nói.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ nghẹn họng nhìn trân trối, Thạch Thuần này thật sự là cái gì cũng dám nói.
“Như vậy chẳng phải ta sẽ rất thiệt thòi sao?” Hạ Thiên lẩm bẩm, hắn nhìn chằm chằm vào Thạch Thuần một lúc, sau đó lại nhìn Ninh Nhuỵ Nhuỵ: “Thôi bỏ đi, thiệt thòi thì thiệt thòi, bây giờ ta vẫn thích Tiểu muội chân dài hơn.”
Không còn cách nào, ai bảo hiện tại Hạ Thiên rất nhớ Muội muội chân dài chứ.
Cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về, trong lúc vô tình, Hạ Thiên bắt đầu chuyển một số mê luyến của mình với Muội muội chân dài Dạ Ngọc Mị cho Ninh Nhuỵ Nhuỵ.
“Này, ta không nói nhảm với ngươi nữa, ta xuống nhà trước.” Lúc này, Ninh Nhuỵ Nhuỵ chuẩn bị rời đi, tuy nhiên vừa mới bước được một bước, chân nàng đột nhiên trượt ngã.
Sau đó, nàng ngã vào vòng tay của Hạ Thiên.
“Tiểu muội chân dài, nàng đi lại phải cẩn thận chứ.” Hạ Thiên cười hì hì.
“Ngươi cho rằng ta không biết ngươi đã động tay động chân sao?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ có chút tức giận: “Ngươi buông ta ra!”
Bây giờ, Ninh Nhuỵ Nhuỵ đã là người tu tiên chân chính, sao nàng có thể đi đường lại ngã được chứ? Lời giải thích duy nhất là Hạ Thiên đã động tay động chân, sau đó cố tình lợi dụng nàng.
“Tiểu muội chân dài, đây thật sự không phải ta làm.” Hạ Thiên trông rất vô tội: “Là Thuần Thuần, tiểu lừa gạt đã đánh lén cô.”
“Nhuỵ Nhuỵ tỷ tỷ, thật ra ta muốn phi lễ với ngươi, nhưng anh rể nhanh hơn ta, ngươi không thể trách ta được.” Thạch Thuần cười hì hì, sẵn sàng thừa nhận.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ sắp điên lên với mấy việc như vậy, cùng lúc gặp phải hai tên lưu manh không phải là kinh khủng nhất, kinh khủng là hai tên lưu manh kia thật ra là một nam một nữ!
“Anh rể, bây giờ Nhuỵ Nhuỵ tỷ tỷ thực sự càng ngày càng đẹp.” Thạch Thuần nói, đưa tay về phía đôi chân dài của Ninh Nhuỵ Nhuỵ: “Trước đó ở đây có một vết sẹo nhỏ, nhưng giờ, đã không tỳ vết rồi, vẫn là Nghịch Thiên Bát Châm của anh rể lợi hại.”
“Đừng chiếm tiện nghi của nhà ta.” Hạ Thiên lấy ra một cây châm bạc, đâm về phía Thạch Thuần.
Thạch Thuần vội vàng rụt tay lại.
“Anh rể, ngươi keo kiệt quá. đôi chân của Nhuỵ Nhuỵ tỷ tỷ là của ngươi, đồ của ngươi cũng là của ta, cho nên cũng là của ta, sao có thể nói ta đang chiếm tiện nghi của nhà ngươi?” Thạch Thuần bĩu môi: “Hơn nữa, sau này ta sẽ là vợ nhỏ của ngươi, trước tiên ngươi nhường ta một chút được không?”
Hiện tại, Ninh Nhuỵ Nhuỵ chỉ có một suy nghĩ, chính là, Thạch Thuần này thật thích hợp làm vợ nhỏ của Hạ Thiên, vì hai người này rất xứng đôi, đều là đồ điên như nhau!
“A…” Một tiếng hét đột ngột phát ra từ tầng dưới: “Thạch Thuần, Thạch Thuần đến đây mau!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận