Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2651: Linh mạch dưới lòng đất

Thôn dân nghe Cao đại lão hiệu lệnh, tất cả cùng nhau bao vây ba người Hạ Thiên, nhất là những thôn dân đã được thi châm, tâm trạng càng thêm kích động, sợ người chết kế tiếp sẽ là mình.
“Ngươi đã làm gì bọn họ?” Cao đại lão từ đài cao nhảy xuống, vọt đến trước mặt Hạ Thiên, giận dữ hét lên: “Ai phái ngươi đến giết chúng ta?”
Hạ Thiên bất mãn nói: “Ta đã chữa khỏi bệnh cho tên ngu ngốc kia. Còn vì sao hắn ta chết, cái này không nên hỏi ta mà nên hỏi chính các ngươi.”
“Ngươi còn muốn thoái thác trách nhiệm.” Cao đại lão quát to: “Đây là người khỏe mạnh cường tráng có tiếng trong thôn chúng ta. Cho dù hắn ta bị chứng bệnh điên hành hạ hơn hai mươi năm, nhưng dù sao hắn ta cũng không có vấn đề gì. Kết quả để ngươi trị xong, hắn ta thổ huyết mà chết. Nếu không phải ngươi làm thì ai làm?”
“Nếu ngươi không tin, vậy thì chờ đi.” Hạ Thiên cũng lười giải thích.
Cao đại lão và thôn dân hiển nhiên nhận định Hạ Thiên đã chấp nhận. Trong lúc bọn họ đang suy nghĩ làm sao để xử lý ba người Hạ Thiên, lại có người kêu thảm một tiếng, miệng phun máu tươi ngã xuống đất.
Người này chưa được thi châm, cho nên sự việc vừa rồi không trách được Hạ Thiên.
"A!"
"A! A!"
Không bao lâu sau, lại có người miệng phun máu tươi ngã xuống đất.
“Những người này đều là những người chưa được chữa trị.” Thạch Thuần đã nhìn ra được mánh khóe, nhỏ giọng nói với Hạ Thiên: “Tỷ phu, không phải ngươi đang trả thù bọn họ chứ?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Đám ngớ ngẩn này có tư cách gì để ta trả thù?”
“Nói cũng đúng, vậy tại sao bọn họ lại bị như thế?” Thạch Thuần nghe Hạ Thiên trả lời xong, trong lòng lại càng thêm nghi ngờ.
“Quả thực có gì đó không ổn.” Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy tình huống hơi quỷ dị, nàng đột nhiên có một loại cảm giác ngột ngạt khó hiểu, khiến nàng cũng muốn thổ huyết. Bất chợt, một luồng khí mát lạnh tràn vào cơ thể nàng, lập tức xoa dịu cảm giác ngột ngạt, cả người chấn động theo. Nhìn lại, quả nhiên Hạ Thiên đang ôm eo của nàng.
Thạch Thuần vẫn còn tốt. Khi nàng tám chín tuổi, nàng đã được Hạ Thiên tẩy tủy. Cho nên, tu vi của nàng còn cao hơn Ninh Nhụy Nhụy, cũng thuộc hàng tu tiên giả thâm niên.
Người thổ huyết ngã xuống đất càng lúc càng nhiều. Trong số những người đã được Hạ Thiên thi châm cũng chỉ có hai người mà thôi, nhiều hơn nữa là những người từ chối trị liệu. Chưa được mấy phút, những người hoài nghi y thuật của Hạ Thiên lập tức quỳ xuống, dập đầu cầu xin Hạ Thiên cứu lấy bọn họ.
Hạ Thiên không thèm để ý đến. Vừa rồi, chính bọn họ từ chối trị liệu, cũng chẳng ai ép buộc. Bây giờ, bọn họ tự làm tự chịu, cũng chẳng trách được ai.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?” Cao đại lão cũng dần dần hiểu ra việc này không liên quan đến Hạ Thiên, nhưng ông thật sự không nghĩ đến rốt cuộc là nguyên nhân gì đã khiến cho phần lớn các thôn dân thổ huyết thương vong như thế.
Vừa dứt lời, Cao đại lão bỗng dưng che ngực. Ông cảm nhận được một luồng khí tức nặng nề như Thái Sơn đang đè xuống ông ta, ông ta hoàn toàn không cách nào chống lại. Sau đó, ông ta phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống đất. Dù sao ông ta cũng tu hành lâu năm, mặc dù thổ huyết nhưng không tổn thương đến tâm nạch, thương thế nhẹ hơn những người khác rất nhiều.
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy khó chịu khi nhìn cảnh tượng trước mặt. Nàng quay sang hỏi Hạ Thiên: “Ngươi có biết chuyện gì đang xảy ra không?”
“Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, ta thật sự không rõ lắm.” Hạ Thiên nhìn kẽ đất to lớn cách đó không xa: “Ta thấy một luồng linh áp khổng lồ từ dưới đất truyền lên.”
Ninh Nhụy Nhụy ngẩn ra: “Lòng đất?”
“Đúng vậy.” Hạ Thiên gật đầu: “Chính xác mà nói, nó là linh mạch dưới lòng đất. Nơi này là Chung Nam Sơn, là nơi linh khí hội tụ. Bên dưới lòng đất nhất định có linh mạch tồn tại. Vì thế, rất nhiều người gọi là ẩn sĩ mới đến đây tị thế ẩn cư. Hiện tại, rất có thể linh mạch dưới lòng đất đã xảy ra vấn đề.”
“Ngươi lại nói huơu nói vượn gì thế?” Cao lão đại cố nén thương thế, chậm rãi đứng lên quát lớn với Hạ Thiên: “Ngươi còn dám ở đây yêu ngôn hoặc chúng. Linh mạch dưới lòng đất Chung Nam Sơn là mạch chân long vạn năm, làm sao xảy ra chuyện được chứ?”
Hạ Thiên nhếch miệng, hơi khinh bỉ: “Có xảy ra chuyện hay không, chẳng lẽ ngươi thật sự không biết?”
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Cao đại lão biến sắc, chỉ vào Hạ Thiên mắng to: “Ngươi tốt nhất nên giải thích cho rõ ràng. Nếu không, ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này.”
“Buồn cười!” Hạ Thiên hoàn toàn chẳng có hứng thú đối với loại người không có thực lực lại thích mạnh miệng, ngay cả việc xử lý loại người như thế hắn cũng xem như lãng phí thể lực.
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy trong lời nói của Hạ Thiên có chuyện, liền hỏi: “Ngươi nhìn ra được cái gì sao?”
“Tiểu muội chân dài, thật ra chuyện này chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút là có thể biết ngay.” Hạ Thiên cười hì hì: “Nhưng cô quá ngốc, nghĩ không ra cũng là chuyện bình thường.”
“Ngươi mới là ngốc, mau nói đi, đừng thừa nước đục thả câu nữa.” Ninh Nhụy Nhụy thúc giục: “Nếu có biện pháp gì có thể giải quyết, ngươi hãy mau nói ra. Nếu cứ để như vậy mãi, khẳng định là không được.”
“Thật ra, cái này chẳng có gì để nói.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Linh mạch dưới lòng đất chính là nơi quan trọng của khí hậu hưng suy. Chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nó có thể cam đoan vạn năm trường tồn, sinh sôi không ngừng.”
Nói đến đây, Hạ Thiên chỉ vào Cao đại lão: “Nhưng nếu có người trực tiếp làm ô nhiễm linh mạch dưới lòng đất, vậy thì khó nói rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận