Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3082: Có mọc cánh cũng khó thoát

Chẳng lẽ Hạ Thiên là người của Trịnh hội trưởng?
Chỉ mấy câu ngắn ngủi, trong nháy mắt đã luận ra được mấy âm mưu.
Không thể không nói, củ gừng già này vẫn còn cay.
“Đúng là nước đổ đầu vịt.” A Cửu lắc đầu nói với Hạ Thiên: “Da mặt của loại ngụy quân tử này dày như tường thành. Bảo bọn họ thừa nhận sai lầm giống như muốn mạng bọn họ vậy. Không lãng phí thời gian với bọn họ ở đây nữa, chúng ta đi thôi.”
“Ngươi cho rằng các ngươi đi được sao?” Lão giả mặc đường trang bỗng nhiên vỗ tay, mấy chục bóng người từ chỗ tối trong đại sảnh lao ra, người nào cũng mặc quần áo bó màu đen, giữa ban ngày nhìn giống như những cái bóng.
“Chẳng lẽ đây chính là Ảnh tử của Đường Môn?”
“Ban đầu ta tưởng là lời đồn, nghĩ không ra là thật.”
“Hai người kia có mọc cánh cũng khó chạy thoát. Người nào mà không biết Bắc có Thiên Đạo Tổ, Nam có Ám Ảnh Đường.”
“…”
Lúc này, lão nhân mặc đường trang đẩy những người đang đỡ mình ra, đứng dậy, một chút cũng không giống như người hôn mê qua, sức mạnh mười phần: “Hôm nay, nếu các ngươi không nói cho rõ ràng, lão phu không để các ngươi rời đi.”
“Ngươi muốn chúng ta nói cái gì?” A Cửu đại khái đoán được dụng ý của lão đầu nhi, mỉm cười hỏi ngược lại: “Nói ra chúng ta thật sự xui xẻo, chỉ muốn ăn bữa cơm, nhưng lại gặp phải đám ngu ngốc các ngươi. Ngươi muốn tranh quyền đoạt lợi thì tự mình đi tranh đấu đi, cứ nhất định phải sử dụng âm mưu quỷ kế bất nhập lưu. Khó trách lần trước ngươi bị bại bởi Trịnh Hưởng Sơn, đúng là đáng đời.”
“Ngươi!” Lão nhân mặc đường trang bị chọc tức, quát lớn với mấy bóng đen: “Dạy cho ả nữ nhân kia một bài học cho ta.”
Đám Ảnh tử lập tức nghe lệnh, hàn mang trong tay lóe lên rồi biến mất, dậm chân mấy cái đã vọt đến trước mặt A Cửu, phong kín đường lui của nàng, nàng chỉ có thể đón đỡ công kích của bọn họ.
“Bành, bành, bành.”
A Cửu cười khẩy, sử dụng Phiêu Miễu Bộ, trong nháy mắt đã thoát khỏi vòng vây đám Ảnh tử, mỗi người một chưởng, đánh bay toàn bộ ra ngoài.
“Cái này…” Lão nhân mặc đường trang lập tức trợn mắt, chỉ vào A Cửu, cả nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì. Không bao lâu sau, ông ta lấy lại tinh thần, lập tức hạ lệnh: “Các ngươi bắt Hạ Thiên lại trước.”
Đám Ảnh tử lại giống như trang giấy, từ dưới đất bay lên, cùng nhau vọt đến Hạ Thiên.
Nhưng lần này bọn họ khôn hơn, không cận thân mà bóp mấy độc tiêu trong tay, tính toán khoảng cách, sau đó bao vây thành một vòng tròn, phong kín Hạ Thiên bên trong, tiếp theo phối hợp đánh ra một kích.
“Đúng là nhàm chán. Muốn đánh thì đánh, màu mè như vậy để làm gì.” Hạ Thiên không khỏi lắc đầu, nhưng người lại không hề nhúc nhích.
Mấy chục độc tiêu đâm vào người Hạ Thiên, sau đó, đám Ảnh tử mới buộc xích sắt trong tay lên người hắn, tạo thành một cái khóa bền chắc không thể phá được.
Một kích phải trúng, đánh một phát là quay lại, một chút cũng không tham.
“Các ngươi chơi cái gì vậy? Mắt các ngươi mù sao?” Ban đầu, lão nhân mặc đường trang đang định cười to, kết quả phát hiện người bị khóa lại chính là mình, cả kinh đến mức thiếu chút nữa hồn phách bay lên trời. Ông ta tức không kềm được: “Ta bảo các ngươi đi bắt Hạ Thiên, cẩu vật không có mắt, còn không mau thả ta ra.”
Đám Ảnh Tử kia đều đứng im không nhúc nhích.
“Các ngươi điếc sao? Mau thả ta ra.” Lão nhân mặc đường trang giận tái mặt: “Nếu không, lão phu sẽ bắt toàn bộ các ngươi về Hình đường Đường Môn.”
Vẫn không có người nào động đậy.
“Đừng kêu nữa, bọn họ không nghe lời ngươi đâu.” Hạ Thiên nói: “Bởi vì bây giờ bọn họ chỉ nghe ta thôi.”
“Không thể nào.” Sắc mặt lão nhân mặc đường trang thay đổi mấy lần, lập tức phản bác: “Bọn họ đều là tử sĩ do Đường Môn bồi dưỡng mấy chục năm, một trăm phần trăm trung thành với Đường gia, tuyệt không có chuyện phản bội.”
Hạ Thiên gật đầu, vô cùng tán đồng: “Trung thành, đích thật rất trung thành. Bọn họ cũng không phản bội Đường gia.”
“Đã không phản bội Đường gia, vì sao lại không ra tay với ông ta?” A Cửu kỳ quái hỏi.
“Đó là vì ông ta không có liên quan gì đến Đường gia chứ sao?” Hạ Thiên mỉm cười nói: “Cửu nha đầu, nàng lại ngốc nữa rồi. Ngay cả cái này cũng không nghĩ đến sao?”
A Cửu rất không thích người khác nói nàng ngốc, nhất là Hạ Thiên: “Ngươi còn mắng ta ngốc nữa, ngươi có tin ta đánh ngươi hay không?”
“Nàng đánh không lại ta đâu.” Hạ Thiên đáp lại.
A Cửu lườm hắn một cái: “Được rồi, ta biết là ngươi đã động tay động chân rồi.”
“Ngươi đã làm gì lão phu, rốt cuộc ngươi là ai, ngươi có mục đích gì…” Lúc này, lão nhân mặc đường trang đã lấy lại tinh thần. Mặc dù ông ta không biết Hạ Thiên có ra tay với ông ta hay không, nhưng lúc này nếu ông ấn định Hạ Thiên động tay với ông ta sẽ càng có lợi hơn: “Là ai sai khiến ngươi? Ngươi đắc tội lão phu chính là đắc tội toàn bộ Đường gia, đắc tội một nửa Nam Cương. Hậu quả này ngươi đảm đương nổi không? Lão phu khuyên ngươi nên quay đầu… A?”
“Câm miệng.” Hạ Thiên chán nghe mấy lời nói như thế này lắm rồi.
“Các ngươi mau thả Đường lão ra.”
“Đúng vậy, ngươi muốn bắt Đường lão chính là muốn ngoan cố chống lại đến cùng sao?”
“Hiệp hội y giới Nam Cương có đến mấy trăm hội viên, các ngươi tốt nhất nên nghĩ rõ hậu quả.”
“Ngu ngốc có nhiều thì cũng là ngu ngốc.” Hạ Thiên nhếch miệng, hờ hững nói: “Các ngươi không có trò gì mới, ta không lãng phí thời gian với các ngươi nữa. Cửu nha đầu, chúng ta đi.”
Lúc này, một người trẻ tuổi từ bên ngoài xông vào, mỉm cười nói với Hạ Thiên và A Cửu: “Các ngươi không thể đi, cũng không đi được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận