Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4120: Có vấn đề vẫn tốt hơn

Không bao lâu sau, Hạ Thiên và Tô Mộng Lệ đã đến đỉnh ngọn núi tuyết.
Mở ra một thông đạo, hai người bắt đầu tiến vào.
Vừa tiến vào động thiên Bồng Lai, đối diện đã có mấy bóng người chạy vội đến.
“Thiên Đế bệ hạ, rốt cuộc thì ngài cũng đã đến. Chúng thuộc hạ chờ ngài đã lâu.” Người dẫn đầu chính là Tiêu Chính Dương. Lúc này, biểu hiện của hắn ta có chút sợ hãi nhưng thái độ vẫn cung kính như cũ.
Hạ Thiên nghe được hắn ta gọi mình, không khỏi cau mày: “Thứ gì vậy? Cái gì là Thiên Đế rồi bệ hạ? Hoặc gọi ta là Hạ Thiên, hoặc gọi ta là Hạ thần y, không thì gọi ta Hạ tiên sinh cũng được, nhưng xưng hô khác thì miễn đi.”
“Gọi thẳng tên của ngài hình như không được cung kính cho lắm.”
Số lần Tiêu Chính Dương và Hạ Thiên liên lạc với nhau không nhiều, nhất thời có chút xấu hổ, đành phải nói: “Thế thuộc hạ sẽ gọi là Hạ tiên sinh.”
“Khoan đã, ngươi là ai?” Lúc này, Hạ Thiên mới nhìn hắn ta một chút: “Ta và ngươi rất quen sao?”
Tiêu Chính Dương nghe xong, lại càng thêm lúng túng, gượng cười hai tiếng, sau đó giới thiệu: “Thuộc hạ Tiêu Chính Dương, trước kia là…”
“Được rồi, ta không hứng thú muốn biết ngươi là ai, cũng không muốn biết.”
Hạ Thiên nhếch miệng, khoát tay nói: “Nơi này cũng đã giao cho Cửu nha đầu quản lý. Ngươi không cần thiết phải nói gì với ta, ta cũng không muốn nghe ngươi nói nhảm.”
Nói xong, hắn đằng không bay lên.
Tiêu Chính Dương do dự một chút rồi đi theo, hô to với Hạ Thiên: “Khoan đã, Hạ tiên sinh, ta có chuyện quan trọng muốn hồi báo… A!”
Chỉ tiếc là, hắn ta còn chưa nói xong, người đã bị một bàn tay của Hạ Thiên quạt bay.
“Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Nhất định phải để ta đánh ngươi mới chịu à?” Hạ Thiên khó chịu trả lời một câu, sau đó lại tiếp tục đằng không bay lên, bay thẳng đến tầng cao nhất Thiên Ngoại Thiên.
Tô Mộng Lệ kỳ quái nhìn những người kia, tiến hành cảnh cáo: “Các ngươi tốt nhất đừng nên đi theo. Bằng không, các ngươi cũng chỉ có thể bị ăn đòn mà thôi.”
Những người kia thật sự ngừng lại, không một ai dám tiến lên.
“Có phải bọn họ có vấn đề hay không?”
Trong quá trình lên cao, Tô Mộng Lệ đã đuổi đến trước mặt Hạ Thiên, nhẹ giọng hỏi.
“Ta chẳng quan tâm hắn ta có vấn đề hay không, chỉ cần bọn họ đừng làm phiền ta, ta cũng lười phản ứng bọn họ.”
Hạ Thiên không hề lo lắng: “Nếu nhất định cứ muốn đến làm phiền ta, cho dù không có vấn đề, ta cũng sẽ giết không tha.”
“Vậy thì có vấn đề vẫn tốt hơn.”
Khóe miệng Tô Mộng Lệ nhếch lên: “Như vậy, giết chết bọn họ cũng xem như thanh trừ tai họa ngầm, cũng không oan uổng.”
Rất nhanh, hai người đã đến tầng cao nhất của Tiểu Tiên Giới.
Nơi này cũng có người đang chờ bọn họ, hơn nữa còn rất quen mặt.
“Sư tôn, ngươi quả nhiên đã đến. Chúng ta chờ đã lâu, chờ ngươi đến đây để xử lý.” Người lên tiếng chính là Chưởng môn Tập Tiên Viện Ngô Bách Chương.
Khi Hạ Thiên đến Tiểu Tiên Giới cứu người, Ngô Bách Chương bởi vì không còn sống được bao lâu nữa, cho nên đã quy hàng Hạ Thiên, thậm chí còn bái hắn làm sư phụ, nhường chức Chưởng môn Tập Tiên viện cho Hạ Thiên.
Mặc dù Hạ Thiên hoàn toàn chẳng có hứng thú với chức Chưởng môn này, nhưng vì lúc đó có thể tiết kiệm thời gian đi cứu A Cửu, thuận tay gia tăng tuổi thọ cho lão nhân này luôn.
Sau đó, lão đầu nhi này cũng có qua có lại, yêu cầu đệ tử trong viện phải gọi Hạ Thiên là sư tổ, tạo thành một sự thật cố định.
Cho nên, sau khi Hạ Thiên giải quyết xong Huyền Dương Tiên Đế, nắm trong tay toàn bộ Tiểu Tiên Giới, ông ta cũng nhờ thế mà nhận không ít chỗ tốt.
Từ đó về sau, ông ta trở thành trung khuyển của Hạ Thiên, hơn nữa còn xem đây là vinh.
A Cửu cũng rất tin tưởng lão nhân này, đề bạt ông ta lên làm một trong tứ đại Thiên Vương tân nhiệm Tiểu Tiên Giới.
Sự vụ ngày thường của Tiểu Tiên Giới đều do một tay ông ta xử lý.
“Ngươi đang làm gì thế?” Hạ Thiên hỏi.
“Hồi bẩm sư tôn.” Ngô Bách Chương thấy Hạ Thiên không nói gì, lập tức giải thích: “Cách đây không lâu, Thiên Ngoại Thiên phát sinh chấn động dữ dội, đồ nhi lập tức dẫn người lên xem, phát hiện Dạ nương nương đã không thấy tăm hơi. Nơi này cũng bị tàn phá không chịu nổi. Tiếp theo, đột nhiên có một đám người từ đâu xông ra, một lời không hợp liền đại sát tứ phương. Đồ nhi dẫn người đến bắt bọn họ, đang nhốt đằng trước, chuẩn bị thỉnh giáo sư tôn xem xử lý như thế nào.”
“Để ta xử lý ngươi trước.” Hạ Thiên có chút khó chịu nói.
Ngô Bách Chương sửng sốt, có chút không hiểu: “Lời này của sư tôn là có ý gì?”
Hạ Thiên đáp: “Ta không rảnh chơi đùa cùng các ngươi. Ngươi gọi cái tên gây chuyện kia ra đây, đừng lãng phí thời gian của ta nữa.”
“Ở ngay đằng trước, vừa nãy đồ nhi có nói rồi mà.”
Gương mặt Ngô Bách Chương hiện lên biểu hiện nghi hoặc, đưa tay chỉ đằng trước: ‘Sư tôn đến đó xem là biết thôi.”
“Vì sao đám người ngu ngốc các ngươi cứ thích giả bộ nhỉ?” Hạ Thiên thở dài, có chút bó tay: “Rõ ràng kỹ năng diễn xuất quá tệ, sơ hở cũng rõ ràng như vậy, lại còn nhất định phải giả bộ giống như không có chuyện gì phát sinh.”
Ngô Bách Chương cau mày nói: “Ta xác thực không biết sư tôn đang nói cái gì? Là chúng ta đã mạo phạm chỗ nào sao?”
“Ngươi cứ việc diễn đi, nhưng ta không có hứng thú xem.” Giữa tay Hạ Thiên lộ ra một cây ngân châm, đâm thẳng vào mi tâm Ngô Bách Chương.
“A?” Ngô Bách Chương vô thức muốn tránh đi, kết quả phát hiện ông ta không động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngân châm đâm về phía mình: “Sư tôn, ngươi làm cái gì vậy? Rốt cuộc thì ta đã làm sai điều gì? Tại sao ngươi lại đối đãi với ta như thế…A!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận