Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2102. âm Y Môn lộ diện

Đạo sĩ áo lam nghe Hạ Thiên nói như vậy, đột nhiên lại nghĩ tới một việc: "Lão đạo nhớ rồi, âm Tiểu Nhất đã từng nói, giấc mộng của nàng là thiết lập một môn phái để truyền bá y thuật của mình, để cho toàn thế giới từ đây không còn ốm đau bệnh tật, không có chết chóc. Chẳng lẽ môn phái đấy chính là âm Y Môn mà các ngươi đang nói tới sao?"
Ninh Nhụy Nhụy khẽ gật đầu: "Rất có thể, nhưng không thể không nói giấc mộng của nàng thật vĩ đại, nhưng cũng rất không thực tế."
"Nghe nói cha mẹ và anh chị em của nàng ta đều nhiễm bệnh mà chết, nàng ta có giấc mộng ấy cũng không hiếm lạ." Đạo sĩ áo lam có chút cảm khái, "Chỉ là tính cách của nàng ta rất cực đoan, làm việc dễ dàng đi vào con đường tà đạo, dù thành lập môn phái như vậy, chỉ sợ lúc thi hành cũng sẽ biến dạng."
"m Y Môn chính là một môn phái hại người." Hạ Thiên lười biếng nói: "Bọn hắn chuyên môn dùng y thuật đi hại những người có tiền, tiếp đó đe dọa tống tiền đối phương, trước đó ta đã xử lý vài tên lang băm của âm Y Môn rồi."
"Vậy xem ra, cuối cùng nàng ta đã đi lệch hướng." Đạo sĩ áo lam thở dài một tiếng, "Đáng tiếc, ta không giúp được nàng ta, cũng không có khả năng đó."
Hạ Thiên đã hỏi xong, không còn chuyện gì để nói với đạo sĩ kia, thế là cáo từ mang theo Ninh Nhụy Nhụy rời đi.
Lúc gần đi, đạo sĩ áo lam chỉ đường cho bọn hắn, bảo là phải đi vòng vài chục ngọn Đan Dược sơn, đại khái đi gần nửa ngày sẽ đến được thông đạo tầng tiếp theo.
Đi bộ đối với Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy mà nói không phải là chuyện khó khăn gì, vòng tới vòng lui mới là đáng ghét.
Vì vậy sau khi xác định phương hướng, hắn quyết định đi thẳng một lèo, gặp phải đan sơn, một quyền mở đường không phải được rồi.
Không cần đến nửa ngày, đại khái chưa đến một giờ, Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy đã đến lối vào con đường dẫn đến tầng tiếp theo mà đạo sĩ áo lam nhắc tới.
"Chính là chỗ này à?"
Ninh Nhụy Nhụy đứng trước một chỗ băng thiên tuyết địa cùng với một đại môn nửa trong suốt như nối liền đất trời, bên trong cánh cửa là một mảnh trắng xóa, tuyết lớn bay tứ tung, nhiệt độ vô cùng thấp.
"Đi thôi." Hạ Thiên không có hứng thú nhìn ngắm phong cảnh, sau khi xác định đây là cửa vào, hắn không hề chần chờ ôm Ninh Nhụy Nhụy đi vào bên trong.
......
Thành phố Giang Hải, cao ốc Thần Y.
Sau khi chỉnh lý xong một bộ phận tư liệu, Y Tiểu Âm không khỏi có chút mệt mỏi, nàng ngồi trên ghế sa lon nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Tiểu...... Y Y tỷ, ta pha một ly trà nhạt cho ngươi, có thể nâng cao tinh thần một chút." A Cửu mặc quần áo ở nhà bưng một ly trà nóng đi tới, đặt trước mặt người Y Tiểu m.
Y Tiểu Âm chậm rãi mở đôi mắt đẹp ra, liếc nhìn A Cửu một cái: "A Cửu, ngươi không cần hầu hạ ta, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Chuyện đó cũng không gọi là hầu hạ, chỉ là thói quen mà thôi." A Cửu thuận thế ngồi xuống bên cạnh Y Tiểu m, "Ta xoa bóp cho ngươi nha, nhìn ngươi nhíu mày như vậy, dạo gần đây không thiếu chuyện phiền lòng phải không?"
"Ừ." Y Tiểu Âm phát giác giọng điệu của A Cửu đã xảy ra biến hóa, mặc dù vẫn còn mềm nhẹ, nhưng đã không còn loại thần thái thấp hèn như trước kia, càng giống như là bạn bè quan tâm lẫn nhau. Nàng rất vui nhìn thấy loại biến hóa ấy, trong lòng có chút vui mừng.
A Cửu khẽ cười, kéo Y Tiểu Âm nằm lên đùi mình, tiếp đó nhẹ nhàng xoa bóp đầu của Y Tiểu m, vuốt phẳng mi tâm hơi chau lại, lực đạo nhẹ nhàng và chậm rãi, để cho người ta hết sức thoải mái.
Cả người Y Tiểu Âm cũng dần dần trầm tĩnh lại, lẳng lặng hưởng thụ.
"Cũng không biết tên lưu manh kia và Nhụy Nhụy như thế nào rồi?" A Cửu vừa xoa bóp cho Y Tiểu Âm vừa nói chuyện phiếm: "Nói là đi thám hiểm đáy biển, đoán chừng chính là thừa cơ hội hưởng thụ thế giới hai người."
Y Tiểu Âm nghe được lời này, khóe miệng không khỏi cong lên một chút, cười nói: "A Cửu, ngươi đang ghen sao?"
"Ghen? Sao lại thế được, ta sẽ không ghen vì tên lưu manh đấy đâu." A Cửu lắc đầu chối bỏ.
"Ăn giấm thì cứ nói là ăn giấm, không cần che giấu." Nụ cười trên môi Y Tiểu Âm không giảm, khẽ nói: "Tốt nhất là ngươi nên nói trực tiếp cho hắn biết mình đang ghen, như vậy hắn sẽ đối xử với ngươi tốt hơn, hắn vô cùng thích chiêu này."
A Cửu sửng sốt một giây: "Y Y tỷ, nếu ngươi đã hiểu rõ đến thế, vì sao chưa từng làm như vậy?"
"Ta không muốn, cũng không cần." Y Tiểu Âm nói với giọng điệu bình tĩnh, "Ngươi thì khác, ngươi có thể làm như vậy, cũng không cần có gánh nặng gì."
A Cửu như nghĩ tới điều gì đó, trong lòng lại mềm thêm vài phần: "Y Y tỷ, có phải tới bây giờ bên kia vẫn không có ý định buông tha ngươi đúng không?"
"A Cửu, ngươi không phải người của âm Y Môn." Đôi mắt đẹp của Y Tiểu Âm hơi hé mở, "Cũng không phải là thuộc hạ hoặc thị nữ của ta, cho nên đừng hỏi, đối với ngươi không chỗ tốt gì cả."
"Nhưng......" A Cửu đi theo Y Tiểu Âm nhiều năm như vậy, đương nhiên biết rất nhiều nội tình trong âm Y Môn, trong lòng không khỏi e dè sợ hãi tổ chức hết sức thần bí, rắc rối khó gỡ kia. Nàng tự nhiên là vô cùng lo lắng cho Y Tiểu m, "Nếu không thì vẫn là nói việc này cho Hạ Thiên đi, để cho hắn đứng ra giải quyết, nếu không thì ta sợ......"
"Không cần." Y Tiểu Âm từ chối, "Đây là chuyện của ta, ta không muốn liên lụy hắn, chính ta sẽ tự giải quyết."
A Cửu biết tính tình của Y Tiểu m, nàng không có khuyên nữa, chỉ là hy vọng tên lưu manh đáng chết kia đừng chơi đến quên hết trời đất với Ninh Nhụy Nhụy. Nàng mơ hồ có chút dự cảm không ổn, rất có thể âm Y Môn đã âm thầm tìm được Y Tiểu m, chỉ là nàng ấy không có nói cho bất kỳ ai biết.
"Về sớm một chút đi, giúp đỡ tiểu...... Ai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận