Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2779: Đầu đội nón xanh

“Được rồi, các ngươi đừng tranh cãi nữa.” Bạch Thanh Dương thấy ba hắn và Bạch Tiểu Lỗi bắt đầu cãi nhau, mắt thấy mâu thuẫn càng ngày càng dữ đội, cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, hắn vậy mà có chút sợ hãi, việc này vì hắn nên mới thế, hắn chỉ muốn dùng hắn để kết thúc, thế là nói: “Bây giờ ta đến Thiên Đạo tổ làm vật thí nghiệm cũng được, chịu khổ cũng được, ta đều nhận hết.”
“Thanh Dương, lời này của con nói ra quá xúi quẩy rồi.” Bạch Tiểu Hâm bất mãn trừng mắt với Bạch Thanh Dương, hắn bày dáng vẻ cha nghiêm, quát mắng nói: “Làm con trai của Bạch Tiểu Hâm ta sao có thể uất ức để người khác bày bố, nghe lời, bây giờ theo ta về.”
Bạch Tiểu Lỗi vẫn là thái độ kia, hắn hừ lạnh nói: “Phạm sai thì phải nhận lỗi, hắn phải đến Thiên Đạo tổ, đây là lời của lão đại ta.”
“Trong mắt ngươi chỉ có lão đại gì đó, có còn có Bạch gia không!” Bạch Tiểu Hâm nổi giận chỉ vào Hạ Thiên, hắn hét lên: “Với lại hắn chỉ là lão đại của mình Bạch Tiểu Lỗi ngươi, chứ không phải của ta, càng không phải của Bạch gia!”
“Đại ca, ngươi nói mấy lời này đúng là đủ độc ác.” Bạch Tiểu Lỗi bình tĩnh nhìn đại ca mình, thản nhiên nói: “Năm đó nếu như không phải mượn uy thế của Hạ Thiên, còn có gió xuân của Triệu gia, thì ngươi cho rằng Bạch gia có như ngày hôm nay sao?”
Bạch Tiểu Hâm đối chói gay gắt: “Ta cũng đã nói rồi, chút ân huệ đó Bạch gia đã sớm trả lại.”
“Lẽ nào bởi vì chuyện nhỏ này mà Hạ Thiên hắn muốn nắm chặt Bạch gia cả đời?”
“Ngươi nói nhầm rồi.” Bạch Tiểu Lỗi ánh mắt nặng nề, hờ hững nói: “Trước giờ lão đại không hề yêu cầu Bạch gia ta làm bất kỳ việc gì, ngược lại Bạch gia đến bây giờ đều đang hưởng phúc lợi do uy thế còn lại của Hạ Thiên mang đến.”
“Là chúng ta phải luôn biết ơn trong lòng, chứ không phải làm một coi sói mắt trắng ăn xong hất bát đi.”
Bạch Tiểu Hâm không khỏi cười lạnh, hắn nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Lỗi: “Nói nửa ngày ngươi không phân giới hạn với Hạ Thiên, còn muốn trói chặt Bạch gia lên con thuyền rách nát của hắn?”
“Đại ca, rốt cuộc hôm nay ngươi đến đây làm gì?” Bạch Tiểu Lỗi cau mày, cố gắng áp chế lửa giận dưới đáy lòng, hắn hừ lạnh nói: “Nếu như vì việc của Thanh Dương vậy chúng ta về nhà từ từ bàn bạc.”
“Nếu ngươi đến vì lão đại thì cứ nói thẳng, đừng dấu dấu giếm giếm.”
“Đương nhiên là vì cứu Thanh Dương.” Có lẽ Bạch Tiểu Hâm cũng cảm thấy bản thân nói hơi quá, thế là che đi mũi nhọn, “Hắn là con trai của ta, không được sự cho phép của ta ai cũng không thể xử lý hắn.”
“Nếu theo lý luận của ngươi thì Tiểu Hắc vẫn có thể xử lý hắn.” Hạ Thiên thờ ơ nói: “Bởi vì thật ra hắn không phải con của ngươi, mà là con của Tiểu Hắc.”
Nghe thấy vậy Bạch Tiểu Lỗi mí mắt giật giật, dường như hắn muốn nói gì đó, có điều miễn cưỡng không phản ứng gì.
Bạch Tiểu Hâm biến sắc, hắn quát lên giận dữ: “Hạ Thiên, con mẹ nó ngươi nói linh tinh gì đấy, Thanh Dương là con trai của ta!”
“Ta không nói linh tinh.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, chỉ vào Bạch Tiểu Hâm nói: “Ta là thần y đệ nhất thiên hạ, sao có thể nhìn nhầm được, trong lòng ngươi cũng rõ ràng mũ của ngươi thật ra là màu xanh.”
“Không thể nào! Không thể nào, chẳng nhẽ…” Bạch Tiểu Hâm có vẻ nghĩ đến gì đó, gương mặt hắn không khỏi biến sắc, chỉ vào Bạch Tiểu Lỗi nói: “Bạch Tiểu Lỗi, ngươi giải thích hẳn hoi cho ta!”
“Lão đại quả nhiên không gì không biết.” Bạch Tiểu Lỗi thở dài, dứt khoát nói: “Nếu đã vậy thì không cần phải che giấu nữa, Thanh Dương đúng là con trai của ta.”
“Có cái beep, Bạch Tiểu Lỗi con mẹ nó, ngươi đang nói vớ vẩn gì đấy!”
Bạch Thanh Dương cũng không thể nào tiếp nhận hiện thực này, hắn không ngừng mắng Bạch Tiểu Lỗi: “Ba ta là Bạch Tiểu Hâm, mẹ ta không liên quan đến ngươi, cũng không thể nào có quan hệ đó.”
Thật ra việc này Bạch Thanh Dương đã sớm có dự đoán, hắn từng âm thầm nghe được người hầu trong nhà lời qua tiếng lại.
Huống chi bản thân hắn cũng phát giác ra được, hắn lớn lên càng giống Bạch Tiểu Lỗi, mà với người cha ruột Bạch Tiểu Hâm thì lại không có chỗ nào giống nhau.
Việc này vẫn luôn đè nặng trong lòng Bạch Thanh Dương, khiến hắn từ nhỏ đã sống trong sự uất ức và oán giận cực độ của Mạc Minh, khi đó hắn cho rằng chắc chắn Bạch Tiểu Lỗi và mẹ hắn đã xảy ra chuyện gì đó, cho nên liền nảy sinh hận ý không thể nào phai với Bạch Tiểu Lỗi, cũng có tâm lý phản nghịch đối với Bạch Tiểu Lỗi.
Hắn gia nhập vào Long Thần Điện cũng chính vì bị người ta lợi dụng loại tâm lý này.
Sau khi Bạch Tiểu Lỗi thừa nhận bỗng dưng thở dài, tiếp đó hắn nói với Bạch Thanh Dương: “Thanh Dương, con yên tâm, ta và mẹ con rất trong sạch, không có bất kỳ chuyện gì dơ bẩn.”
“Nhưng con đúng là con trai của ta, chuyện này không thể nghi ngờ.”
“Rốt cuộc ngươi đang nói gì!” Bạch Thanh Dương nghe vậy liền ngơ ngác, “Nếu mẹ ta không có quan hệ gì với ngươi, vậy tại sao ta có thể là con trai của ngươi được, không phải ngươi muốn nói nàng không phải mẹ ruột của ta chứ.”
“Đây là chuyện gia đình, không cần thiết phải mang ra nói ở đây.” Bạch Tiểu Lỗi thản nhiên nói: “Đại ca, ngươi cảm thấy sao?”
Bạch Tiểu Hâm sắc mặt tái nhợt, hắn lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Lỗi: “Bạch Tiểu Lỗi, ngươi giỏi lắm, giỏi lắm, vậy mà chơi ta một vố như vậy!”
“Đại ca, các ngươi chơi mới gọi là lợi hại, ta chỉ phản bác để dự phòng mà thôi.” Bạch Tiểu Lỗi vẻ mặt lạnh lùng, tình cảm từ đầu đến cuối không dao động quá lớn, khác hẳn hình tượng quần áo lụa là hơn mười mấy năm trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận