Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3084: Không cần nàng ra tay

Lão nhân mặc đường trang nổi trận lôi đình: “Hồ công tử, ngươi nghe bọn họ nói gì không?”
“Trong giới y học, không có người ngoài và người trong cuộc. Tất cả mọi người đều nghiên cứu y học, vì mục tiêu ủng hộ thế giới, không hình thành bè phái."
Hồ Hóa Vũ thản nhiên nhìn lão nhân mặc đường trang, hơi cảnh cáo: “Kéo bè kết phái là vì lợi ích. Hạ Thiên từ chối thừa nhận mình là người của Quỷ Y Môn, chứng tỏ hắn không quan tâm lợi ích bên trong. Đường lão ngươi có dám rũ sạch quan hệ của mình với Đường Môn không?”
“Đủ rồi.” Lão nhân mặc đường trang có chút cậy già lên mặt, cho rằng mình là trưởng lão Đường Môn, cho dù đến Nam Cương, cách cư xử cũng khá kiêu ngạo. Ông ta không nghĩ đến hôm nay, đầu tiên là bị Hạ Thiên đánh cho choáng váng, sau đó lại bị một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa Hồ Hóa Vũ dạy dỗ, nhất thời vừa xấu hổ vừa giận dữ.
“Lão phu muốn hỏi một việc.” Lão nhân mặc đường trang cũng không muốn tiếp tục đấu võ mồm, trực tiếp hỏi: “Ngươi có bắt bọn họ không?”
Hồ Hóa Vũ lắc đầu, thở dài nói với Hạ Thiên: “Hạ Thiên, xem ra ta phải nói lời xin lỗi với ngươi trước.”
Sắc mặt A Cửu không khỏi thay đổi. Mặc dù nàng đã sớm có dự liệu nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm khái trong lòng không thôi. Nàng nói với Hạ Thiên: “Ngươi định xử lý như thế nào? Đánh bọn họ một trận à?”
“Không cần ta ra tay đâu.” Hạ Thiên mỉm cười nói.
“Chẳng lẽ ngươi bắt ta giải quyết nhiều người như thế?” A Cửu bất mãn nói. Tuy nói nàng không để đám người này vào mắt, nhưng Hạ Thiên vung tay chưởng quỹ như vậy, khiến nàng có chút không vui.
Hạ Thiên ôm A Cửu: “Cửu nha đầu, nàng cũng không cần ra tay.”
“Ồ, chẳng lẽ chúng ta phải đứng đây cho bọn họ đánh?” A Cửu không hiểu.
“Nàng cứ đứng nhìn là được.” Biểu hiện của Hạ Thiên vẫn vân đạm phong khinh như cũ.
Lão nhân đường trang ngược lại cao hứng. Ít nhất, thái độ của Hồ Hóa Vũ là đứng về phía ông ta. Ông ta liền thúc giục: “Hồ công tử, ngươi phải cẩn thận. Trên người tiểu tử này có tà môn, ngươi tốt nhất…”
Lời còn chưa nói hết, ánh mắt ông ta bỗng dưng mở lớn.
“Hạ Thiên, xin lỗi đã để cho lão già phế vật này làm trễ nãi thời gian của ngươi lâu như vậy.” Hồ Hóa Vũ chậm rãi rút tay khỏi ngực lão nhân mặc đường trang, còn cầm trong tay một con côn trùng nhảy nhót tưng bừng: “Đây là cổ Khôi Tâm, có thể dùng thay thế trái tim người khác, tuy nhiên, ta cần dùng linh khí để không gián đoạn nuôi dưỡng.”
Lão nhân mặc đường trang nhìn trái tim trống rỗng của mình, ngạc nhiên hỏi: “Hồ công tử, vì sao ngươi…”
“Khi ngươi được sáu mươi tuổi, ngươi đã chết rồi.”
Hồ Hóa Vũ lấy một cái khăn ướt cẩn thận lau tay của mình: “Là nãi nãi của ta niệm tình chuyện mà ngươi đã làm cho cổ tộc ta trước kia, cho nên mới tặng cho ngươi một con cổ Khôi Tâm, giúp ngươi kéo dài tính mạng.”
“Đáng tiếc, mấy năm qua ngươi không chịu ở yên, khi nam phách nữ thì không nói, còn âm thầm cấu kết thế lực muốn phản bội cổ tộc, ngươi không trách được ta đâu. Vừa lúc hôm nay là một cơ hội không tệ, cũng nên thu hồi con cổ trùng lại, ta không thu thuế phí của ngươi đâu.”
“Phốc.” Lão nhân mặc đường trang há miệng phun ra một ngụm máu, sau đó ngã xuống đất.
Lông mày Hồ Hóa Vũ cũng không nhăn lại, thản nhiên dặn dò: “Các ngươi khiêng hết thi thể ra ngoài. Đường lão thì đưa về Đường Môn, những người khác thì tìm chỗ chôn.”
“Vâng.” Lập tức có người lĩnh mệnh bước ra, khiêng thi thể của lão nhân mặc đường trang và những người khác nhanh chóng rời đi.
Sự việc diễn ra khiến người có mặt trong đại sảnh đều kinh hãi, không khỏi nhìn nhau, không biết làm sao.
“Sự việc hôm nay đến đây thôi.” Hồ Hóa Vũ lau tay sạch sẽ, sau đó cất cái khăn dơ vào túi, mỉm cười nói với mọi người: “Ta cũng không muốn truy cứu việc này. Tất cả giải tán đi. Nơi này sẽ có người xử lý sạch sẽ.”
Mọi người thở phào một hơi, không dám ở lâu, vội nói tiếng cảm ơn Hồ Hóa Vũ, sau đó vội vàng rời đi.
Trong đại sảnh chỉ còn lại Hồ Hóa Vũ, Hạ Thiên và A Cửu.
“Lãnh đạm hai người rồi.” Hồ Hóa Vũ mỉm cười rạng rỡ, tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra nói với Hạ Thiên và A Cửu: “Các ngươi đến đây ăn cơm, đáng tiếc nơi này hơi ô uế. Đúng lúc nãi nãi ta muốn gặp các ngươi một lần, chi bằng các ngươi đến nhà ta làm khách?”
A Cửu không biết trả lời như thế nào, quay sang nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhéch miệng: “Ta chẳng có hứng thú bồi lão thái bà ăn cơm.”
“Yên tâm, có mỹ nữ.” Hồ Hóa Vũ dường như hiểu rất rõ Hạ Thiên: “Nhị sư phụ Ngải Luân, còn có gia gia của ta, cùng mấy lão bằng hữu đều có mặt, ngươi hẳn sẽ cảm thấy hứng thú.”
“Nhị sư phụ cũng có ở đó?” Hạ Thiên suy nghĩ một chút liền hỏi: “Vậy nhị sư nương của ta có ở đó luôn không?”
Hồ Hóa Vũ sửng sốt, gương mặt lộ ra biểu hiện cổ quái, gật đầu nói: “Có, nhưng ngươi tốt nhất đừng gọi bà ấy là nhị sư nương?”
“Vì sao? Không phải bà ấy có qua lại với nhị sư phụ của ta à?” Hạ Thiên khó hiểu hỏi.
“Nói như vậy cũng không sai.” Hồ Hóa Vũ cảm thấy vẫn nên giải thích một chút: “Tuổi tác của bà ấy còn muốn lớn hơn nãi nãi ta một giáp, chúng ta đều gọi bà ấy là Cổ Thần bà bà. Nghe nói bà ấy ít nhất đã ba trăm tuổi rồi.”
Hạ Thiên nghe xong, cảm thấy có chút buồn cười: “Khẩu vị của nhị sư phụ nặng như vây sao?”
“Im lặng, đừng nói lung tung.” Hồ Hóa Vũ khẩn trương nhìn chung quanh: “Cổ trùng của Cổ Thần bà bà trải rộng Nam Cương, cẩn thận bị bà ấy nghe thấy. Đến lúc đó, ta không giúp được ngươi đâu.”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một con đom đóm bay đến góc áo Hạ Thiên, trong nháy mắt cháy bùng lên, đốt phạm vi mấy mét xung quanh ba người thành biển lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận