Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4062: Vậy thì không khách sáo đi

“Ngươi đúng là bạch nhãn lang.”
Thạch Thuần nghe xong, tức giận không thôi: “Anh rể ta nói thế nào cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, nhanh như vậy ngươi đã trở mặt không nhận người.”
“Hừ, cái gì là ân nhân cứu mạng? Chẳng khác nào đánh rắm.” Ánh mắt người này lạnh lẽo, thái độ cực kỳ kiêu ngạo: “Chỉ là linh khí quỳnh tương mà thôi. Tuy nói nó tinh thuần hơn bên ngoài gấp mười, thường nhân khó mà hấp thu, nhưng ta từ nhỏ đã thiên tư trác tuyệt, cho dù hắn không ra tay, chưa đầy ba phút ta cũng có thể an toàn hấp thu. Hắn chẳng qua chỉ xen vào việc người khác mà thôi.”
Tô Bối Bối cười nhạo: “Khi nãy ngươi nhờ vả cũng đâu thấy nói như vậy.”
“Thiên ca ca không nên cứu loại người như ngươi.” Bạch Tiêm Tiêm cũng cảm thấy bất bình thay cho Hạ Thiên: “Nếu không phải Thiên ca ca ra tay, bây giờ ngươi đã là người chết. Ngươi một chút cảm ơn cũng không có.”
“Bớt nói nhảm đi.” Người kia cũng không kiên nhẫn, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Mau buông tay. Ta niệm tình ngươi vừa rồi có lòng tốt, cho nên ta cảnh cáo ngươi lần cuối. Nếu ngươi còn không buông ra, đừng trách ta không khách sáo.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Vậy ngươi cứ không khách sáo đi.”
“Đã như vậy, ngươi cũng đừng trách ta.” Ánh mắt người này lộ ra sát khí, song chưởng chà xát, đánh thẳng vào phần bụng Hạ Thiên.
Bành.
Một bàn tay đầy thịt đập về phía trước, linh lực đánh vào trong cơ thể.
“A, tại sao ngươi lại không có phản ứng?” Gương mặt người kia lộ ra vẻ nghi ngờ, nhìn chằm chằm Hạ Thiên.
Hạ Thiên cười nói: “Lời này phải hỏi ngươi mới đúng.”
“Hỏi ta?”
Người kia sửng sốt một chút, lập tức cúi đầu nhìn xem, đột nhiên phát hiện phần bụng của mình có một chưởng ấn, loáng thoáng có thể nhìn thấy diễm khí xông vào bụng, không khỏi hét thảm một tiếng: “A!”
Luồng diễm khí nhanh chóng vọt đi trong cơ thể hắn, rất nhanh đến gần vị trí trái tim.
“Mau, mau thả ta ra.”
Người này liều mạng giãy dụa, gào thét với Hạ Thiên: “Đây chính là tuyệt học bổn môn Phần Tâm Chưởng. Nếu không nhanh chóng bài xuất diễm khí ra ngoài, tim của ta sẽ bị đốt mà chết. Mau cứu ta.”
Hạ Thiên lười biếng nói: ‘Tự ngươi cứu ngươi, ta cũng không khống chế hai tay và linh khí của ngươi.”
“A, tim của ta…” Người kia gào thét vài tiếng, rốt cuộc không chịu nổi, trực tiếp ngất đi.
Nam nhân mặc áo bào trắng nhìn không được, lập tức xông đến trước mặt Hạ Thiên: “Vị đạo hữu này, mời ngươi mau buông Bành tiên sinh ra. Nếu không, đừng trách ta không khách sáo.”
“Ngươi muốn cứu hắn?” Hạ Thiên hỏi.
“Hắn ta là hảo hữu chí giao với sư phụ của ta, cũng xem như sư thúc. Ta đương nhiên phải cứu hắn ta rồi.”
Nam thanh niên mặc áo bào trắng lạnh lùng, tận lực duy trì uy nghiêm của mình, quát to: “Mau thả Bành sư thúc ra. Ta không muốn nói thêm lần thứ ba.”
“Được, ngươi muốn cứu, vậy thì ngươi cứu đi.” Hạ Thiên nhếch miệng, thẳng tay ném người này vào trong hồ như ném rác.
Sau khi người kia rơi vào trong hồ, sặc bọt nước, lập tức tỉnh lại, giãy dụa kêu cứu: “A, mau cứu ta. Linh khí trong này nhiều lắm, lại đậm. Khí hải đan điền của ta không chịu được, sắp nổ rồi.”
Nam thanh niên mặc áo bào trắng nhìn thấy, vô thức lui lại nửa bước, nào dám vớt người trong hồ.
“A!”
Tiếp theo, chỉ nghe người kia kêu thảm một tiếng, cả người chìm vào trong nước, biến mất không thấy.
“Ngươi giết Bành sư thúc rồi.”
Nam thanh niên mặc áo bào trắng lấy lại tinh thần, rút kiếm ra khỏi vỏ, bi phẫn nhìn Hạ Thiên: “Tiểu tử, có gan thì xưng tên ra. Về sau, ngươi chính là cừu nhân của Thiên Phương Môn ta.”
“Thiên Phương Môn là thứ gì?” Hạ Thiên nghi hoặc, thuận miệng hỏi: “Chưa từng nghe nói qua, cút sang một bên.”
“Ngươi chưa từng nghe nói qua Phương Thiên Môn, vậy mà ngươi cũng dám tiến vào Cực Tiên mộ?”
Gã thanh niên mặc áo bào trắng hừ lạnh, có chút ngạo nghễ nói: “Phương Thiên Môn ta đã thủ hộ tiên mộ mấy ngàn năm. Đám người các ngươi chỉ là kẻ xông vào. Đuổi các ngươi ra ngoài chính là chức trách của Phương Tiên Môn ta.”
Hạ Thiên quay sang nhìn cung chủ Thiên Cung, hờ hững hỏi: “Rốt cuộc tên ngốc kia đang nói cái gì vậy? Ngươi biết không?”
“Chỉ là một kẻ ngu xuẩn tự cho là đúng mà thôi.” Cung chủ Thiên Cung lạnh nhạt trả lời: “Không cần để ý.”
“Ngươi.” Gã thanh niên mặc áo bào trắng tức giận đến mức rút kiếm trực chỉ cung chủ Thiên Cung: “Ngươi là ai? Dựa vào cái gì mà phát ngôn bừa bãi ở đây? Ngươi dám kiêu ngạo với Thiên Phương Môn ta.”
Thạch Thuần nhịn không được vỗ tay phá lên cười: “Nàng ấy là cung chủ Thiên Cung, ngươi ngay cả nàng cũng không biết, còn nói là thủ hộ Cực Tiên mộ, lại còn là môn phái truyền thừa mấy ngàn năm bên trong bí cảnh nữa chứ. Đúng là cười chết người, ha ha.”
Tô Bối Bối lắc đầu, âm thầm nói một câu: “Một con chó thích ăn phân tiến vào hầm cầu, vừa lúc tìm được phân.”
Lam Y Nhân có chút bất mãn trừng Tô Bối Bối: “Bối Bối tỷ, ngươi nói nghe buồn nôn quá đi.”
“Ngươi, ngươi là cung chủ Thiên Cung?”
Nam thanh niên mặc áo bào trắng giật mình, trán rỉ mồ hôi lạnh nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại: “Cung chủ điện hạ, vãn bối có mắt không tròng, chưa nhận ra đại giá, mong người tha lỗi.”
“Biến ra ngoài.” Cung chủ Thiên Cung từ tốn nói một câu.
Nam thanh niên mặc áo bào trắng sửng sốt: “Cung chủ điện hạ, người nói cái gì?”
“Ngươi, còn những người kia, bây giờ biến ra ngoài còn kịp.”
Giọng nói của cung chủ Thiên Cung vẫn vô cùng bình tĩnh, một chút cũng không chập chờn, giống như đang nói đến một chuyện nhỏ nào đó. Nam thanh niên mặc áo bào trắng có chút không dám tin vào tai của mình, hơi tức giận nói: “Cung chủ điện hạ, đám người kia tự tiện mở ra cửa Cực Tiên mộ, còn đưa rất nhiều người bên ngoài vào, vì sao người lại mặc kệ không quản, lại còn bảo chúng ta biến ra ngoài? Người rốt cuộc là cung chủ giới nội hay là cung chủ của đám người giới ngoại kia?”
Cung chủ Thiên Cung liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập uy nghiêm vô thượng: “Ngươi đang dạy ta làm việc?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận