Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1785. Tới đây! Đừng có chỉ nói mà không làm!

Thế nhưng người lên tiếng lại không phải là thanh niên xăm trổ đầu trọc trước đó, mà là một nam nhân khác khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo của hắn không có gì đặc biệt, chính là đôi mắt tương đối nhỏ. Lúc này, đôi mắt nhỏ của hắn đang nhìn chằm chằm vào Triệu Thanh Thanh.
Đi cùng với nam nhân này còn có vài người nam nhân khác trạc tuổi nhau, mà hình như bọn hắn đều hiểu ý trong lời nói của nam nhân mắt hí, trên mặt mơ hồ lộ ra ý cười.
“Ngươi có ý gì?” Rõ ràng là Triệu Thanh Thanh không hiểu.
Mà trên thực tết, nhiều người bên cạnh cũng không hiểu được.
“Đại hiệp Bờ Sông? Đó là cái gì?”
“Ta không hiểu, tại sao hắn lại nói mình xứng đôi với nữ hiệp Thanh Thanh?"
“Chờ đã, người đó chưa chắc đã là nữ hiệp Thanh Thanh đâu.”
“Thật ra, ta vừa tra một chút. Nhìn vào bức ảnh, ta nghĩ đây thực sự là nữ hiệp Thanh Thanh.”
“Ta cũng cảm thấy nàng không giống như đang giả mạo, xinh đẹp như vậy không cần phải giả mạo người khác…”

Trong lúc mọi người vẫn chưa thể đoán ra rốt cuộc đại hiệp Bờ Sông là ai thì ngay lúc đó, những người đi cùng với nam nhân mắt hí bắt đầu hát. Ừm, giai điệu của bài hát này nghe cũng không tệ lắm.
Thanh Thanh Hà Biên Thảo, ung dung trời không lão.
Dã hoả thiêu bất tận, mưa gió thổi không ngã.
Thanh Thanh Hà Biên Thảo, kéo dài đến góc biển…

(Tạm dịch: Hà Biên Thảo = cỏ bên bờ sông, nhưng từ Thảo lại đồng âm với từ chịch, đại loại là Thanh Thanh Hà Biên Thảo = chịch Thanh Thanh bên bờ sông)
Ban đầu bài hát khá bình thường, nhưng sau khi mọi người nghe xong thì ai cũng cảm thấy không đúng.
“Con mẹ no, tên khốn này lại dám đùa giỡn nữ hiệp Thanh Thanh …”
“Mẹ nó, cái này không phải là đùa giỡn, mà là mắng chửi người.”
“Mẹ nó, ca từ của bài hát thật sự rất hay, vậy mà bọn hắn lại có thể nghĩ đến điều xấu xa như vậy!”
“Cái gì mà nữ hiệp Thanh Thanh và đại hiệp Bờ Sông chứ, sau đó lại còn Thanh Thanh Hà Biên Thảo... Chết tiệt, có phải các ngươi thiếu ăn đòn không? Ta đánh ngươi một trận!”
...
Có người hình như là fan hâm mộ của Triệu Thanh Thanh, trực tiếp chửi bới mắng những người đó.
“Ngươi đang mắng ai thế?”
“Muốn đánh nhau phải không?”
“Đừng tưởng rằng các ngươi là người địa phương nên chúng ta phải sợ, tới đây, chúng ta cũng không sợ các ngươi…”
Những người ngồi cũng bàn này với nam nhân mắt hí rất hung dữ, trực tiếp quơ chai bia lên, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
“Ngươi cảm thấy ta và ngươi rất xứng đôi sao? Dáng vẻ quái dị kia của ngươi mà lại nói xứng đôi với ta à?” Lúc này, Triệu Thanh Thanh mới lên tiếng, hiển nhiên, cuối cùng nàng cũng đã biết được đại hiệp Bờ Sông là cái quái gì rồi. Rõ ràng là người kia đang cố ý chiếm tiện nghi của nàng, hơn nữa hay là một cách rất hèn hạ.
Triệu Thanh Thanh đứng lên nhìn nam nhân mắt hí kia: “Loại người như ngươi lại muốn ngủ với ta sao? Nào, tới đây, đừng chỉ nói mà không làm!”
“Ta nói người đẹp này, ngươi đừng có nói chuyện khó nghe như vậy, ngươi nói ai là người quái dị?” Nam nhân mắt hí thực sự đứng lên: “Vậy bạn trai của ngươi thì sao? Ta thấy dáng dấp của hắn cũng chẳng ra gì cả? Ngươi có thể được gọi là nữ hiệp Thanh Thanh, nên tất nhiên ta cũng có thể gọi là đại hiệp Bờ Sông rồi, ngươi có thể đừng xen vào chứ. Nếu như ngươi không muốn phục thì cứ để bạn trai của ngươi tới, ta có thể đấu một mình với hắn, miễn cho người khác nói ta bắt nạt một nữ nhân... A!”
Nam nhân mắt hí vốn là vừa nói chuyện vừa tới gần phía Triệu Thanh Thanh, sau đó hắn đi tới trước mặt Triệu Thanh Thanh, nhưng lời còn chưa kịp nói hết thì đột nhiên hét lên một tiếng kinh thiên động địa.
“Loại mặt hàng như ngươi cũng dám đến chiếm tiện nghi của ta ư?” Giày cao gót của Triệu Thanh Thanh trực tiếp đá vào đũng quần của nam nhân mắt hí: “Còn dám bắt nạt ta sao? Ngươi đáng bị như vậy?”
Nam nhân mắt hí vẫn còn kêu thảm, hai tay che lấy đũng quần, cơ thể bởi vì đau đớn mà cuộn tròn thành một đống, nhưng nỗi đau đớn của hắn vẫn chưa kết thúc, bởi vì Triệu Thanh Thanh lại đá vào người hắn một cái nữa.
“A…” Tiếng hét đau đớn của nam nhân mắt hí không ngừng vang lên, bởi vì hắn đau đến nỗi hoàn toàn không thể dừng được.
“Tới đây, phản kháng lại một chút đi, để ta xem đại hiệp Bờ Sông có năng lực gì nào!” Triệu Thanh Thanh lại đá, lúc này nàng đột nhiên phát hiện ra đi giày cao gót rất thích hợp để đạp người.
“Ừm, đây chính là nữ hiệp Thanh Thanh!”
“Động tác đó thật tuyệt!”
“Đây chắc chắn là nữ hiệp Thanh Thanh thật. Ta đã thấy nàng luận võ với người khác, chậc chậc, nữ hiệp Thanh Thanh thật lợi hại!”
“Nữ hiệp Thanh Thanh cố lên, đánh chết tên ngu ngốc đó đi!”
...
Mấy năm nay, Triệu Thanh Thanh vẫn luôn khiến cho người ta ấn tượng về hình tượng nữ hiệp của nàng, đêm nay nàng đột nhiên ăn mặc như một tiểu thư danh môn đương nhiên khiến người ta khó nhận ra ngay. Đặc biệt là bây giờ nhìn nàng thực sự xinh đẹp và hấp dẫn hơn chút, càng khiến cho người ta khó mà trực tiếp liên hệ thân phận của nàng với Triệu Thanh Thanh.
Nhưng bây giờ, Triệu Thanh Thanh vừa ra tay, mọi người lập tức liên tưởng tới hình tượng nữ hiệp Thanh Thanh vốn có của nàng. Mà lúc này, hoàn toàn không ai nghi ngờ về thân phận của Triệu Thanh Thanh nữa, thậm chí có vài người trực tiếp bắt đầu cổ vũ Triệu Thanh Thanh.
Chỉ có điều, ngay lập tức bọn hắn phát hiện ra rằng không cần thiết phải cổ vũ, nam nhân tự xưng là đại hiệp Bờ Sông kia đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Này, ta nói ngươi này, cho dù ngươi chính là nữ hiệp Thanh Thanh thì làm vậy cũng quá mức rồi, hành động này của ngươi gọi là ỷ thế hiếp người...” Lúc này, một nam nhân khác ngồi cùng bàn với nam nhân mắt hí mới đứng dậy đi tới, nhưng hắn còn chưa kịp dứt lời thì cũng hét thảm một tiếng: “A…”
Ừm, hắn cũng không khá hơn đại hiệp Bờ Sông chút nào, hắn cũng bị một cú đá vào đũng quần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận