Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2916: Cửu nha đầu, nàng có nhớ ta hay không?

Hạ Thiên cảm thấy chẳng có cái gì cần phải cân nhắc, uống luôn viên thuốc xuống bụng: “Đi, dẫn ta đến gặp Cửu nha đầu.”
“Rất tốt.” Nữ nhân váy trắng rất hài lòng với phản ứng của Hạ Thiên, tay sau lưng bỗng nhiên vung lên, chỉ thấy một vệt thần quang từ trên trời giáng xuống, bao phủ ba người bên trong.
Tiếp theo, thần quang lóe lên, ba người lập tức biến mất khỏi Ngọc Trụ Cung.
Lúc này, Vạn Lung Vương mới khôi phục lại bình thường. Vừa nãy, sau khi chịu của Hạ Thiên một bạt tai xong, ngũ giác của ông ta giống như bị tước đoạt, cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, không cảm giác thấy, giống như biến thành một pho tượng.
Chờ sau khi ông ta lấy lại tinh thần, bên trong đại điện chỉ còn lại một mình ông ta. Nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó, trong lòng ông ta dâng lên một sự bất an mãnh liệt.
“Không được, ta phải đến gặp Bồng Lai Vương một chút.” Vạn Lung Vương do dự một hồi, sau đó lẩm bẩm: “Kiếp số Tiểu Tiên Giới sắp đến rồi. Nếu không chuẩn bị trước, chúng ta sẽ dẫm vào vết xe đổ ngàn năm trước.”
Vạn Lung Vương không để ý đến cung điện bị phá hư và thương thế của đệ tử, triệu ra một vệt thần quang, rất nhanh biến mất.

Thiên Ngoại Thiên, bên trong một đình viện.
A Cửu đang đọc sách trong thiên lao, gương mặt không hề có sự lo lắng và u buồn khi bị giam giữ, ngược lại còn rất nhàn nhã.
Một lát sau, một vệt thần quang sáng lên trong đình viện, sau đó ba bóng người chậm rãi xuất hiện.
“Sao?” A Cửu đặt quyển sách xuống, đưa mắt nhìn bóng người bên trong thần quang, vô thức hỏi: “Ngươi thật sự đến sao?”
Ba người này dĩ nhiên là Hạ Thiên, Bạch Tiêm Tiêm, còn có nữ nhân váy trắng. A Cửu đang nói với Hạ Thiên.
“Cửu nha đầu, nàng không muốn ta đến à?” Hạ Thiên mỉm cười nói với A Cửu.
A Cửu lườm hắn một cái: “Ngươi vẫn giống như vậy. Ta có nhớ quỷ cũng không nhớ ngươi.”
Hạ Thiên lắc mình đến trước mặt A Cửu, kết quả lại bị bình chướng thiên lao chặn lại. Hắn quay đầu nói với nữ nhân váy trắng: “Mau rút cái thứ này lại cho ta.”
“Thiên lao đã thành, trừ phi phá trận. Còn không, bất cứ kẻ nào cũng không vào được. Nàng ấy cũng không ra được.” Mặt nữ nhân váy trắng không thay đổi, lắc đầu nói: “Cho nên, thứ cho ta lực bất tòng tâm.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Vậy thì phá trận chứ sao?”
“Trí nhớ của ngươi đúng là tệ.” Nữ nhân váy trắng đã sớm có dự liệu với phản ứng của Hạ Thiên: “Ta không thể không nhắc nhở ngươi lần nữa. Nếu ngươi làm loạn, A Cửu sẽ chịu tội gấp bội.”
A Cửu cũng khuyên nhủ: “Được rồi, ta biết tâm ý của ngươi, nhưng ngươi đừng nên làm loạn. Trận pháp này không phải nói đùa. Bây giờ ngươi không thể nào mở ra được.”
“Nhưng như vậy, làm sao ta có thể ôm nàng, thân thiết với nàng đây?” Hạ Thiên phàn nàn: “Dù sao, nàng rời ta đi lâu như thế, nàng nhất định rất nhớ ta đúng không? Là phu quân, ta phải trấn an nàng một phen.”
“Trấn an cái đầu ngươi đấy.” A Cửu bất đắc dĩ sờ trán: “Ngươi không phải muốn mượn cơ hội chiếm tiện nghi của ta sao? Còn nói giống như tốt với ta lắm vậy.”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Cửu nha đầu, ta đương nhiên muốn tốt cho nàng rồi. Trong khoảng thời gian này nàng chịu đủ nỗi khổ tương tư, ta rất hiểu. Cho nên, ta chỉ muốn cho nàng chút ngon ngọt mà thôi.”
“Miễn đi.” A Cửu lại nguýt hắn: “Nói thẳng chuyện chính đi. Ở phương diện này, ngươi sẽ nói mãi không dứt.”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Cửu nha đầu, đây chính là chính sự.”
“Bớt đi.” A Cửu chậm rãi đứng lên, đến mép thiên lao nhìn Hạ Thiên: “Ta biết ngươi đến cứu ta, nữ nhân kia nhất định đã đưa ra điều kiện rất hà khắc, ngươi tuyệt đối đừng nên đáp ứng nàng ta. Mặc dù ta không biết nàng ta đang giở trò quỷ gì, nhưng nhất định không có ý tốt.”
“Cửu nha đầu, ngươi yên tâm đi, trong lòng ta có nắm chắc.” Hạ Thiên khoát tay, ra hiệu không muốn nói chuyện khác: “Ta không có hứng thú với chuyện khác. Bây giờ ta chỉ có một vấn đề muốn hỏi nàng.”
A Cửu nhìn Hạ Thiên: “Được, ngươi hỏi đi.”
“Cửu nha đầu, nàng có nhớ ta hay không?” Hạ Thiên hỏi.
“Chỉ là cái này?” A Cửu mở to mắt: “Ngươi chỉ muốn hỏi cái này?”
“Đúng, ta chỉ muốn biết cái này.” Hạ Thiên thành thật đáp.
A Cửu cảm thấy mình có chút không thể nói nổi: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết nữ nhân kia rốt cuộc có thân phận gì sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết ta đã trải qua chuyện gì ở đây à? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết thân thế của ta? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết nàng ta bày ra nhiều trò như thế là để làm gì? Chẳng lẽ ngươi không hiểu…”
“Ừm, tất cả những thứ này, ta đều không muốn biết.” Hạ Thiên mỉm cười nhìn A Cửu: “Nhìn thấy nàng không sao, những chuyện khác đều không quan trọng. Nàng có nhớ ta hay không, đó là điều quan trọng nhất. Nàng nhất định phải nói cho ta biết.”
A Cửu im lặng, nhìn chằm chằm Hạ Thiên cả nửa ngày, sau đó thấp giọng nói một câu: “Nhớ.”
“Cửu nha đầu, nàng nói cái gì?” Hạ Thiên nghiêng lỗ tai, gương mặt tràn đầy nghi hoặc: “Quá nhỏ, ta không nghe thấy.”
“Ta nói ta nhớ, rất nhớ, rất rất nhớ, con mẹ nó rất nhớ, ngươi hài lòng chưa?” A Cửu thở phì phò rống to vào tai Hạ Thiên.
Hạ Thiên gật đầu: “Tốt, rất có tinh thần, nhưng nếu nàng đã nhớ ta như thế, vậy gọi ta thêm mấy tiếng phu quân đi.”
“Cái này… có cần thiết không?” A Cửu ngẩn người, biểu hiện do dự.
Hạ Thiên trịnh trọng nói: “Có, rất cần thiết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận