Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3716: Chọn ngươi chết không được sao?

Phốc!
Hạ Thiên giả đang định nói cái gì đó, đáng tiếc hắn không thể phát ra âm thanh, phun ra một ngụm máu, sau đó không còn tiếng thở nữa.
“Giả mạo Hạ Thiên thì thôi đi, còn học cách dùng châm của hắn, ngươi cũng xứng.” Một giọng nói vang lên giữa không trung.
“Ai? Bước ra đây cho ta.” Nam nhân mày kiếm giận tái mặt, khoát tay đánh ra một chưởng bành trướng như nước thủy triều phóng thẳng đến lối đi.
Một bóng người xuất hiện nhưng cũng không nhượng bộ, cũng đánh ra một luồng chưởng phong.
Đốp!
Hai luồng chưởng phong va chạm nhau, phát ra một tiếng vang thật lớn, dư ba chấn động toàn bộ động phủ đều lay động không thôi.
“Thú vị thật, ngươi có thể tiếp được một chưởng này của ta.” Khóe miệng nam nhân mày kiếm nhếch lên, mỉm cười tán thưởng: “Chắc hẳn ngươi là Hạ Thiên chân chính.”
A Cửu lạnh nhạt bước đến, khinh thường nói: “Ta không phải Hạ Thiên. Ngay cả nam nữ mà ngươi còn không phân biệt được, mắt của ngươi chắc chỉ dùng để trang trí mà thôi.”
“Vậy ngươi là ai?” Ánh mắt nam nhân mày kiếm hiện lên sự nghi ngờ, bỗng nhiên hiểu ra: “À, ngươi chính là con gái của tam tiểu thư Tề Vũ Thi, gọi là gì nhỉ? Từ Tú Nhi hay là A Cửu?”
“Ta tên A Cửu.” A Cửu thản nhiên nói: “Ngươi có thể gọi ta là Cửu cô nương.”
Nam nhân mày kiếm bất mãn nói: “Ngươi đừng tưởng rằng có thể tiếp được một chưởng của ta thì có tư cách khiêu chiến với ta. Một chưởng đó chẳng qua ta chỉ dùng một thành công lực. Hơn nữa ta còn bị khóa xương tỳ bà. Nếu ta dùng ba thành công lực, chỉ sợ ngươi đã chết.”
A Cửu cũng không khách sáo đáp lại: “Cho dù ngươi có sử dụng mười thành công lực, chút chưởng phong đó cũng chỉ đủ cho ta hóng mát.”
“Ha ha, đúng là không biết mùi vị.” Nam nhân mày kiếm cảm thấy buồn cười, cũng lười nói thêm câu nào: “Thêm một người cũng chẳng thay đổi được cục diện, hoặc bây giờ mở ra cái hộp này, ta tha cho Tề gia các ngươi một mạng, hoặc chờ người của ta lấy được phù thược, tất cả các ngươi đều phải chết. Ta cho các ngươi mười phút để đưa ra lựa chọn.”
“Có cái gì cần phải lựa chọn chứ?” A Cửu cười lạnh: “Chọn ngươi chết không được sao?”
“Tề Thanh Nham, tính tình của đứa cháu ngoại này của ngươi quá nóng nảy.” Nam nhân mày kiếm lắc đầu, tác phong tiêu sái, dựa lưng vào vách tường: “Đáng tiếc khoác lác cũng chẳng giải quyết được vấn đề căn bản. Bí quyển tu tiên đang ở trong tay ta, các ngươi đã thua chín phần rồi.”
Tề lão gia tử lên tiếng: “Tề Kiếm Đông, ngươi cứ lấy bí quyển tu tiên, đừng làm khó những người khác. Ngươi bảo thuộc hạ của ngươi đưa Hạ Thiên và những người khác đến đây, ta sẽ bảo bọn họ giao phù thược cho ngươi.”
“Cha, không thể giao.” Tề Ngữ Thi một lần nữa nhấn mạnh: “Sau khi giao xong, ai có thể cam đoan hắn ta không trở mặt. Đến lúc đó, chúng ta càng thêm bị động.”
Tề lão gia tử do dự một chút rồi nói: “Chủ ý của ta đã định. Vì thứ này mà hy sinh toàn bộ gia tộc là quyết định không khôn ngoan. Dù sao hắn ta cũng họ Tề, hẳn sẽ không đuổi tận giết tuyệt đâu.”
“Đúng vậy, là gia chủ Tề gia, ngươi nên có đảm đương này.” Ánh mắt nam nhân mày kiếm nhìn mọi người giống như đang xem trò vui: “Tư chất của các ngươi hoàn toàn không thể tu tiên. Cho nên bí quyển tu tiên sớm nên vật quy nguyên chủ.”
A Cửu nói: “Ông ngoại không còn là gia chủ nữa. Cho nên, quyết định của ông ấy không được tính.”
“Dùng cái lý do này làm cớ, thật sự có chút…” Nam nhân mày kiếm hơi thất vọng lắc đầu, đưa tay chỉ Tề lão gia tử: “Tề Thanh Nham, ngươi làm gia chủ càng lúc càng không ra dáng. Ngay cả con gái của mình đã không quản được, bây giờ đến cháu ngoại nữ cũng không coi ngươi ra gì.”
Tề lão gia tử bình thản nói: ‘Ta đích thật không còn là gia chủ nữa. Ta đã từ chức từ tuần trước rồi.”
“Thật sao? Ngươi đúng là rất có quyết đoán.” Nam nhân mày kiếm mỉm cười, sau đó suy đoán: “Vậy ngươi giao lại vị trí cho ai? Con trai cả Tề Ngọc Khôn của ngươi, hay là con trai thứ Tề Ngọc Khiếu đang ở nước ngoài? A, chẳng lẽ là đứa con gái mà ngươi thường xuyên gọi là kỳ tài ngút trời Tề Vũ Thi?”
Tề Ngữ Thi thản nhiên đáp lại một câu: “Tỷ tỷ của ta đã mất tích hai mươi năm trước rồi.”
“Đúng là có chút ngoài ý muốn.” Nam nhân mày kiếm hơi kinh ngạc, sau đó nhìn Tề Ngữ Thi: “Hẳn bây giờ ngươi chính là gia chủ Tề gia?”
Tề Ngữ Thi lắc đầu: “Cũng không phải ta.”
“Vậy thì kỳ lạ.” Nam tử mày kiếm vẫn không hiểu ra: “Tề gia các ngươi còn có ai nữa? Chẳng lẽ truyền cho đời thứ ba? Tề Thanh Nham, quyết định của ngươi đúng là kinh thiên động địa. Tuy nhiên, không quan trọng, chỉ cần vẫn là họ Tề là được. Bây giờ ngươi bảo người đó đến đây, thay ngươi nhỏ ra ba giọt máu tim là được.”
Tề lão gia tử im lặng.
“Tề Thanh Nham, ngươi đừng nói ngươi truyền chức gia chủ cho họ khác nhé?” Nam nhân mày kiếm bỗng nhiên nhướng mày: “Ngươi truyền cho ai? Không phải Hạ Thiên chứ?”
A Cửu lạnh lùng nói: “Là ta, gia chủ Tề gia bây giờ là ta.”
“Ngươi?” Nam nhân mày kiếm đưa mắt nhìn A Cửu. Sau mấy giây, hắn ta bật cười: “Trên người ngươi cũng có huyết mạch Tề gia, mặc dù bị một huyết mạch khác áp chế nhưng cũng đủ.”
A Cửu bất mãn khác: “Cái gì mà huyết mạch này huyết mạch kia. Ta chẳng biết ngươi đang nói cái gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận