Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2324. Phương Thiên Tề

"Nguyên lai là hai tên dã y cái gì cũng không biết."
Sự khinh thường trong giọng nói Phương Thiên Tề càng nồng nặc, lạnh giọng nói: “Hai người các ngươi sao xứng làm nghề y, từ nay về sau ta không cho phép các ngươi dùng châm nữa, đã nghe rõ chưa?"
"Đầu óc ngươi có bị bệnh không." Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta muốn dùng châm hay không dùng, muốn làm nghề y hay không, cần tên ngốc ngươi cho phép à?"
Phương Thiên Tề ánh mắt lạnh lẽo, chỉ vào Hạ Thiên nói: “Dĩ nhiên cần, bởi vì ta là Phó Hội Trưởng hiệp hội châm cứu Trung Hoa, ta có tư cách này, ta nói ngươi không xứng tức là ngươi không xứng.”
"Khẩu khí vẫn còn lớn lối lắm." Hạ Thiên nhìn người này rất khó chịu,"Nếu ta vẫn dùng thì sao?"
"Rất đơn giản." Phương Thiên Tề đặt hai tay sau lưng, khẽ nâng cằm, bễ nghễ nhìn Hạ Thiên,"Vậy ngươi tự chặt hai tay, cả đời về sau không được làm bất kỳ công việc gì có liên quan tới trung y nữa."
Dư Thiên Hổ đứng bên hơi nóng nảy, vội nói với Phương Thiên Tề: “Phương tiên sinh, tuyệt đối không thể tiện nghi bọn họ như vậy được. Mới vừa rồi tên tiểu tử này hại ta và con ta thảm như vậy, nếu không giết chết hắn, ta thật sự nuốt không trôi cục tức này."
Phương Thiên Tề khẽ chau mày, trả lời Dư Thiên Hổ: “Ngươi nói cái gì vậy, ta là thầy thuốc, cũng không phải là sát thủ, sao ta có thể làm mấy chuyện lấy mạng người khác được."
"Chớ giả bộ, mạng người chết trên tay tên ngốc ngươi không một trăm thì cũng đến tám mươi." Hạ Thiên vẫn giữ thái độ ngông nghênh đáng đánh đòn, thuận miệng liền vạch trần bí mật của Phương Thiên Tề, khiến đối phương cả kinh đến trợn tròn mắt.
"Đúng là ngậm máu phun người!" Phương Thiên Tề không khỏi giận tím mặt, lớn tiếng quát mắng: “Vốn còn niệm tình ngươi tuổi còn quá nhỏ, muốn cho ngươi một cơ hội hối cải để thay đổi, bây giờ xem ra phải dọn dẹp loại con sâu làm rầu nồi canh như ngươi, tránh bại hoại danh dự của nền y học Trung Quốc chúng ta."
Hạ Thiên ngáp một cái: “Tên ngốc ngươi mới là con sâu làm rầu nồi canh, bệnh trùng trong thân thể Dư Diệu Diệu và cha cô ta là do ngươi hạ chứ gì,"
"Cái gì?" Dư Thiên Hạc và Dư Diệu Diệu nghe nói như thế cũng kinh ngạc không thôi.
"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đó." Phương Thiên Tề giận đến dựng râu trợn mắt," Tiểu tử ngươi dùng châm pháp hại người không nói, bây giờ còn can đảm dám hủy danh dự ta, đúng là tự gây nghiệt không thể sống, vậy thì đừng trách lão phu vô tình! Trước hết để ta cho ngươi biết cái gì mới là châm pháp đúng đắn!"
Vừa dứt lời, giữa các ngón tay Phương Thiên Tề lộ ra ba cây kim châm, đâm về hướng Hạ Thiên. Không thể không nói, lão gia hỏa này còn có chút bản lĩnh, dù là thủ pháp hay là thân pháp, tốc độ cũng không coi là chậm, hơn nữa còn mang chút phong cách cổ, dấu diếm sát chiêu, làm người ta không dám xem thường.
"Ủa?" A Cửu bỗng nhiên thở nhẹ một tiếng, từ thân pháp của lão đầu này cô nhìn thấy một số dấu vết của công pháp âm Y môn, nhưng A Cửu có thể khẳng định lão già này tuyệt đối không phải là người trong âm Y môn, thật là kỳ lạ.
"Ngu ngốc." Hạ Thiên nhìn thoáng qua châm pháp của lão già kia, trong nháy mắt không còn hứng thú, trực tiếp tung qua một cước.
Cả người Phương Thiên Tề bay ra ngoài, giống như quả bóng lăn trên mặt đất mười mấy vòng mới ngừng lại được.
"Ngươi dám động thủ với Phương lão tiên sinh, đúng là chán sống!" Dư Thiên Hổ chỉ vào Hạ Thiên mắng: “Ngươi xong đời rồi, ai cũng không cứu được ngươi đâu, ngươi đợi Trường Sinh hội trả thù đi."
Vừa nói như thế, thì gần như đã làm lộ hết thân phận của Phương Thiên Tề.
Phản ứng đầu tiên của Dư Diệu Diệu là nhìn Phương Thiên Tề chằm chằm: “Phương tiên sinh, ngươi thật sự là người của Trường Sinh hội ư? Ta và cha...... cũng là do ngươi làm hại?"
"Đúng, Phương mỗ chính là người của Trường Sinh hội." Phương Thiên Tề quyết định không giả bộ nữa, nói thẳng: “Các ngươi đã biết thân phận của ta rồi, vậy thì xin lỗi, hôm nay các ngươi phải chết."
Vừa nói vừa chỉ chỉ Hạ Thiên và A Cửu: “Cả các ngươi nữa!"
"Phương tiên sinh, sớm nên như vậy, kế hoạch ngươi sắp xếp trước kia cũng quá phiền toái." Dư Thiên Hổ gật đầu không dứt,"Trực tiếp giết bọn họ là được, như vậy Dư gia chính là của ta rồi, đến lúc đó ta nhất định sẽ không quên ơn Phương tiên sinh."
Phương Thiên Tề khinh bỉ nhìn Dư Thiên Hổ, không thèm để ý tới hắn, chỉ nhìn Hạ Thiên: “Đừng tưởng mới vừa rồi ngươi đánh trúng ta là lợi hại hơn ta. Võ công cao tới đâu cũng có thể đánh được mấy người? Phe ta tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, ngoài dựa vào y thuật được xưng tụng thần y kia, còn biết dùng độc! Các ngươi đi chết đi!"
“Vụt! Vụt! Vụt!” Sau mấy tiếng vang, trong nháy mắt phòng ăn đã bị một làn khói màu tím dày đặc bao phủ, tất cả mọi người đều ho khan.
Trên mặt Phương Thiên Tề lộ ra nụ cười dữ tợn, nhìn đám người này ngã trên mặt đất, trong lòng sướng khoái không thôi. Từ khi bắt đầu hắn đã không có ý định bỏ qua cho bất cứ kẻ nào của Dư gia, những người này chết sạch thì gia sản Dư gia mới có thể một xu cũng không lọt rơi vào trong túi hắn, rơi vào trong túi Trường Sinh hội.
Nếu như không phải bị Hạ Thiên phá đám, kế hoạch của hắn có thể thuận lợi hơn một chút, cũng không cần hắn tự mình ra tay. Đương nhiên, nếu không phải Trường Sinh hội sắp có hành động lớn, mệnh lệnh cho hắn phải mau chóng kết thúc công việc, hắn cũng sẽ không vội vàng xao động như thế.
Nhưng Phương Thiên Tề cũng có chút buồn bực, tại sao thượng tầng Trường Sinh hội đột nhiên lại can thiệp kế hoạch của hắn, chuyện này trước kia chưa từng phát sinh, có thể liên quan đến mấy sát thủ trong hội chết ngày hôm qua.
"Chuyện này cũng không sao, dù sao người biết thân phận ta hôm nay đều phải chết." Phương Thiên Tề nghĩ thầm,"Chờ lấy được gia nghiệp Dư gia, ta liền ngồi du thuyền đi ra nước ngoài tiêu dao mấy năm, ai mà biết chuyện này là do ta làm."
Ngay vào lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên bên tai hắn: “Dùng châm ngươi không được, dùng độc ngươi lại càng không xong. Nên đồ ngu ngốc nhà ngươi vẫn nên đi chết đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận