Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3016: Lão thái bà phong tình vạn chủng

“Đúng là không có gì đáng nói.” Lữ Nhân uống nước trà Ôn Nhu vừa mới rót thêm, ánh mắt hiện lên hồi ức: “Lúc đó có người nảy ra ý tưởng, muốn tập trung tất cả danh y nổi tiếng trên thế giới, từ đó chọn ra một y sư lợi hại nhất phong làm thần y, đồng thời tặng cho vị thần y đó một nửa tài sản.”
“Một nửa tài sản?” Triệu Thanh Thanh hỏi: “Thế là bao nhiêu tiền?”
Trương Minh Đà khẽ cười một tiếng: “Đại khái có thể leo lên mười vị trí đầu những người giàu nhất.”
“Ồ, ai mà hào phóng như vậy chứ?” Triệu Thanh Thanh có chút hiếu kỳ hỏi: “Bốn mươi năm trước, trong nước đã có người giàu đến như vậy sao?”
Trương Minh Đà nhìn Lữ Nhân, do dự không muốn nói ra.
“Người kia chết rồi, có cái gì mà phải che giấu chứ.” Lữ Nhân mỉm cười, thản nhiên nói: “Hơn nữa, với phân lượng của Thiên Đạo tổ, muốn điều tra cũng không có việc gì khó, chỉ tốn chút công phu mà thôi.”
“Cũng đúng.” Trương Minh Đà thầm nghĩ cũng đúng, gương mặt trong nháy mắt trở lại bình thường, nói với Lữ Nhân: “Vậy ngươi nói đi.”
Lữ Nhân nói: “Tật xấu này của Hạ Thiên là học từ ngươi.”
Triệu Thanh Thanh hiếu kỳ hỏi: “Người kia rốt cuộc là ai?”
“Người kia tên Nhạc Hàn Trai.” Lữ Nhân nói, nhưng lại mang theo chút chua xót, liếc mắt nhìn Hạ Thiên.
“Ồ?” Trong lòng Triệu Thanh Thanh run lên, trong đầu hiện ra hai nhân vật, lập tức quay lại nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên cảm thấy khó hiểu: “Tất cả nhìn ta làm gì? Ta chẳng quen Nhạc Hàn Trai hay Nhiệt Trai gì cả.”
“Ngươi quen đấy.” Triệu Thanh Thanh mỉm cười giải thích với Hạ Thiên: “Chẳng những ngươi quen mà người còn bị ngươi giết.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Mấy tên ngu ngốc bị ta giết nhiều lắm.”
Triệu Thanh Thanh nhắc lại: “Đệ nhất công tử đế đô trước kia Nhạc Chi Phong, ngươi còn nhớ không?”
“À, là tên ngốc đó à, còn nhớ.” Hạ Thiên nhớ lại một chút, đúng là có chút ấn tượng: “Tên ngốc đó muốn đánh chủ ý vào vợ Y Y, cho nên ta đã xử lý hắn ta.”
“Sư phụ, ngươi nhớ nhầm rồi.” Triệu Thanh Thanh cười nói: “Người giết Nhạc Chi Phong không phải ngươi mà là Viên Thiên Chính.”
Hạ Thiên khoát tay: “Cũng giống nhau thôi, là ta bảo Viên Thiên Chính làm, nhưng người này có liên quan gì đến Nhạc cái gì Trai mà các người nói? Chẳng lẽ bọn họ là thân thích?”
“Bọn họ nào chỉ là thân thích.” Triệu Thanh Thanh có đôi khi cảm thấy Hạ Thiên thông minh một cách đáng sợ nhưng có đôi khi lại giống như quá tải: “Gia gia Nhạc Chi Phong chính là Nhạc Hàn Trai.”
Hạ Thiên cũng nhớ ra, cảm thấy buồn cười: “À, thì ra là lão đầu đội nón xanh cho Nhạc Chi Phong sau khi chết.”
Trí nhớ của một người về một chuyện quả thật không giống nhau.
“Lão đầu đó là do ta xử lý.” Hạ Thiên khó hiểu: “Bốn mươi năm trước ông ta rất có tiền sao?”
“Nào chỉ có tiền.” Trương Minh Đà thở dài: “Mà còn quyền thế ngập trời. Nếu không, làm sao Nhạc Chi Phong có thể dùng sức của một người đè xuống mấy gia tộc nội tình phong phú trở thành đệ nhất công tử kinh thành chứ.”
Triệu Thanh Thanh gật đầu, nhẹ giọng nói: “Mấy năm trước, Thiên Đạo tổ lục soát được một tài liệu khá cũ, trong đó có ghi chép về tin tức Nhạc Hàn Trai, nghe nói ông ta dựa vào tài nguyên lập nghiệp, nhưng tài nguyên gì thì không biết. Dù sao, quốc gia rất cần loại tài nguyên này. Vì thế, cao tầng quốc gia năm đó đều rất nể mặt Nhạc Hàn Trai.”
“Đúng, về sau khi Nhạc Hàn Trai về hưu, ban đầu ông ta muốn giao tài nguyên đó cho cháu trai của mình Nhạc Chi Phong.” Lữ Nhân lập tức bổ sung: “Nhưng khi Nhạc Chi Phong sắp sửa tiếp nhận, người cũng không thấy đâu.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Điều này nói rõ hắn ta không có số hưởng.”
“Tạo hóa trêu ngươi.” Lữ Nhân cảm khái: “Nhạc gia trước sau mất hai nhân vật, một là Nhạc Hàn Trai, một là Nhạc Chi Phong. Đáng tiếc, thời gian trước Nhạc Hàn Trai đã dùng tài nguyên áp chế thượng tầng, mặc dù thu được rất nhiều tài phú nhưng cũng đắc tội không ít người.”
“Quan trọng nhất chính là, những cái gọi là tài nguyên của ông ta thì lại không còn.” Trương Minh Đà cười lạnh, quay sang nói với Hạ Thiên: “Thật ra, ngươi giết ông cháu bọn họ, nói một cách khác chính là lau mông cho một số thượng tầng. Cho nên, cũng không có người nào truy cứu ngươi.”
Hạ Thiên nhếch miệng, khó chịu nói: “Đại sư phụ, ta không thích nghe lời nói này của ông. Ông mới đi chùi đít cho người ta đấy. Những người kia chỉ là sợ chết, cho nên mới không dám chọc ta.”
Trương Minh Đà không muốn dây dưa vấn đề này nữa: “Ngươi muốn nói sao cũng được.”
“Không đúng.” Hạ Thiên bỗng nhiên ngồi dậy, ánh mắt nheo lại nhìn chằm chằm Trương Minh Đà và Lữ Nhân: “Đại sư phụ, tam sư phụ, hai người đang cố ý đi vòng vèo đúng không? Nói một hồi lâu, lão thái bà kia là ai cũng còn chưa nói đến. Nhạc Hàn Trai kia liên quan gì đến ta, ta cần biết ông ta làm gì.”
Trương Minh Đà tức giận nói: “Ngươi nhiều vợ như thế, chẳng lẽ còn cảm thấy hứng thú với lão thái bà?”
“Hứng thú này và hứng thú kia không phải cùng một chuyện.” Hạ Thiên nói: “Đại sư phụ, đừng đổi chủ đề nữa. Ta muốn biết lão thái bà này phong tình vạn chủng đến cỡ nào, lại có thể khiến ba vị của ta say mê điên đảo. Bà ta tên gì, họ gì, dáng dấp như thế nào?”
“Bọn họ không biết đâu.” Lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên giọng một nữ nhân xa lạ: “Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận