Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2687: Đừng nhìn vẻ bề ngoài

Lời nói này của Hồng Dương Chân Nhân phách lối vô cùng, nhưng chỉ cần là người có trí thông minh sẽ không tin lời ông ta nói, nhưng nét khinh miệt Trùng Dương cung của ông ta vẫn lộ rõ trên nét mặt.
“Dám sỉ nhục tổ sư phái ta, ngươi muốn chết sao?” Đạo trưởng mày rậm không kiềm được lửa giận, tay áo chấn động, nhấc chưởng đánh vào đầu Hồng Dương Chân Nhân.
Một chưởng này không hề lưu thủ. Nếu vỗ trúng, nói không chừng vị Hồng Dương Chân Nhân này sẽ u đầu mẻ trán ngay tại chỗ.
Không nghĩ đến Hồng Dương Chân Nhân lại không nhúc nhích, nghênh đón một chưởng của đạo trưởng mày rậm.
Bành!
Một chưởng giống như đánh vào tảng đá, phát ra âm thanh trầm đục.
Đạo trưởng mày rậm biến sắc, lộ ra vẻ thống khổ, ôm tay kêu thảm: “A!”
“Bổn chân nhân đã có tu vi hơn ngàn năm, bên trong cơ thể đã hình thành cương khí, ngươi cho rằng ngươi đả thương được ta sao?” Hồng Dương Chân Nhân khinh thường, ngạo nghễ nói.
Tân khách có mặt không khỏi kinh hãi. Bọn họ vốn cho rằng người này là một tên lừa đảo thích khoác lác, không nghĩ đến ông ta có bản lãnh thật sự. Nên biết rằng đạo trưởng mày rậm là đại đệ tử thủ tọa Trùng Dương cung, tu vi không thấp, nhưng vừa đối mặt đã thua ngay.
“Anh rể, người này không phải lừa đảo, nhìn qua vẫn rất lợi hại.” Thạch Thuần nhìn thấy, cảm thấy kỳ quái, vội hỏi Hạ Thiên.
Hạ Thiên vẫn đang ăn như cũ, thuận miệng đáp: “Thuần nha đầu, ngươi nên hiểu rõ một điều, lừa đảo là lừa đảo, phế vật là phế vật. Ông ta là một tên lừa gạt thì không có nghĩa là ông ta không có thực lực.”
“Nhưng vào ban ngày, ngươi tùy tiện đạp một cước ông ta đã ngã xuống.” Thạch Thuần khẽ cau mày: “Nhìn ông ta không hề giống người có thực lực.”
“Thuần Thuần, ngươi suy nghĩ đơn giản quá.” Ninh Nhụy Nhụy nhìn ra được mánh khóe trong đó: “Khi ông ta lăn từ sườn núi xuống dưới, nếu là người bình thường, nhất định đã thương cân động cốt, được đưa vào bệnh viện điều trị rồi. Nhưng muội nhìn ông ta đi, không hề có vết thương nào.”
Nghe xong, Thạch Thuần giật mình nhận ra: “Đúng vậy, ông ta không hề có chuyện gì.”
“Cho nên, muội nhìn người cũng đừng chỉ nhìn bề ngoài.” Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười nhắc nhở: “Người trong xã hội phức tạp cực kỳ, dạng gì cũng có cả.”
Thạch Thuần cảm thấy không thú vị gì cả, lắc đầu nói: “Chẳng vui chút nào, giống anh rể đi thẳng về thẳng trông vui hơn.”
Một bên khác, đạo trưởng mày rậm cố nén sự đau đớn trên tay, trừng mắt nhìn Hồng Dương Chân Nhân: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Cái này bổn chân nhân đã nói trước đó.” Hồng Dương Chân Nhân đẩy đạo trưởng mày rậm một cái, chậm rãi bước về phía Nhậm chưởng giáo: “Ta đến từ Hồng Dương Quán của tiên đảo Bồng Lai. Năm đó, ta đã đánh cược với Vương Trùng Dương, chỉ cần ta thắng hắn ta, hắn ta phải nhường Chung Nam Sơn lại cho ta. Bổn chân nhân bế quan gần chín trăm năm, rốt cuộc Kim Đan đại thành. Ta một lần nữa đến Chung Nam Sơn, kết quả biết được Vương Trùng Dương đã chết từ lâu, lúc đó Trần chưởng giáo lại phủ nhận việc này, phòng thủ không chiến.”
Hồng Dương Chân Nhân càng nói càng kích động, cuối cùng chỉ vào Nhậm chưởng giáo: “Hôm nay, bổn chân nhân muốn Trùng Dương cung các ngươi công nhận vụ đánh cược đó, phân ra cao thấp.”
“Vị đạo huynh này, bất luận ngươi nói là thật hay giả.” Nhậm chưởng giáo rốt cuộc cũng là người có tu dưỡng, mặc dù người trước mắt bất kính đối với tổ sư Vương Trùng Dương, nhưng ông vẫn cố kiềm nén: “Chỉ nói về bữa tiệc này, bần đạo mở tiệc chiêu đãi các vị Quán chủ Chung Nam Sơn và những người có liên quan, cũng không mời ngươi. Ngươi lỗ mãng xông vào như vậy, có phải đã quá vô lễ rồi hay không?”
“Quả nhiên ngươi vẫn nói sang chuyện khác.” Hồng Dương Chân Nhân hừ lạnh một tiếng, biểu hiện hơi khinh thường, chỉ vào Nhậm chưởng giáo: “Ngươi đừng nói mấy câu có hay không có, ta chỉ hỏi một câu, ngươi có dám thay tổ sư Vương Trùng Dương các ngươi tiếp nhận khiêu chiến của bổn chân nhân, có dám thực hiện vụ đánh cược mà lúc trước Vương Trùng Dương đã lập hay không?”
“Tổ sư Trùng Dương giáo ta từ trước đến nay luôn là người trọng cam kết. Nếu quả thật có vụ đánh cược này, cho dù ông chưa hoàn thành, ông cũng sẽ truyền xuống di ngôn để chúng ta thay ông hoàn thành.” Nhậm chưởng giáo thản nhiên đáp: “Trùng Dương cung chúng ta chưa từng nhận di huấn như thế của tổ sư, cho nên vụ đánh cược mà ngươi nói hoàn toàn không tồn tại.”
“Nói cách khác, ngươi không dám nhận?” Gương mặt Hồng Dương Chân Nhân lộ vẻ khinh bỉ: “Vậy ngươi nên dứt khoát nhường lại Chung Nam Sơn. Bằng không, ngươi đừng trách bổn chân nhân đại khai sát giới.”
Nhậm chưởng giáo khẳng định người trước mắt là loại chỉ biết lòe người: “Đại khai sát giới? Vị đạo huynh này thật biết nói đùa, khi nói chuyện khó tránh khỏi có mấy lời không nên nói.”
“Bổn chân nhân không hứng thú đùa giỡn với ngươi.” Hồng Dương Chân Nhân khẽ cười hai tiếng, hơi khinh thường nhìn Nhậm chưởng giáo: “Hay ngươi cho rằng bổn chân nhân nói được mà không làm được?”
Nhậm chưởng giáo cũng mất kiên nhẫn, khoát tay nói: “Chung Nam Sơn không chào đón ngươi, mời ngươi rời đi cho.”
“Người nên rời đi là các ngươi.” Hồng Dương Chân Nhân cũng không còn kiên nhẫn, trực tiếp khiển trách: “Ta vốn muốn cho các ngươi thêm một cơ hội, kết quả các ngươi lại muốn truyền vị trí Chưởng giáo cho một người ngoài cái gì cũng không biết.” Khi nói, ông ta còn ngạo mạn nhìn Hạ Thiên, không che giấu sự oán hận và xem thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận