Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3801: Hạ Thiên là thứ gì chứ?

Hoa hội trưởng khoát tay: “Tô tiểu thư, ngươi tốt nhất nên cho ta một lời giải thích hợp lý. Bằng không, ta sẽ báo cáo lại Thiên Cung các ngươi. Đến lúc đó, chỉ sợ ngươi cũng sẽ không có kết quả tốt hơn.”
“Ta đã nói rồi.” Tô Mộng Lệ lắc đầu bất đắc dĩ: “Các ngươi đánh chủ ý lên Bạch gia, còn có hồ Thấm Nguyệt là được, tuyệt đối không nên trêu chọc Hạ Thiên, nhưng các ngươi chẳng những không nghe, lại còn muốn giết hắn, đúng là không biết sống chết.”
Bạch Thiên Tiếu lại nuốt thêm một viên đan dược giảm đau: “Ngươi thì biết cái gì? Ta đi theo bên cạnh Bạch Vạn Bang, biết rất rõ ràng. Lão nhi đó cũng muốn liên hợp với Hạ Thiên. Nếu không diệt trừ, chuyện phía sau làm sao mà tiến hành?”
Đương nhiên, hắn ta thật sự cũng hoài nghi có người muốn loại trừ luôn cả hắn ta, chỉ là trước mắt hắn ta đang bị thương không nhẹ, tốt nhất không nên làm mọi chuyện phức tạp hơn.
“Không sai.” Người áo đen che mặt cũng gật đầu: “Đây cũng chính là ý của ta. Hoa hội trưởng ngươi cũng đồng ý luôn.”
Hoa hội trưởng vẫn lạnh nhạt, dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Tô Mộng Lệ: “Đúng, ta đồng ý với hành động của bọn họ. Nếu có thể diệt trừ Hạ Thiên, còn có Bạch Vạn Bang, hồ Thấm Nguyệt trên cơ bản chính là của chúng ta. Ta cũng có chút mặt mũi ở phái Tuyết Sơn. Bây giờ nhiệm vụ thất bại thì không sao, cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà tiến hành là được. Tô tiểu thư, chẳng lẽ ngươi có ý kiến đối với kế hoạch?”
“Ta không có ý kiến đối với kế hoạch.” Tô Mộng Lệ nhăn trán, cười như không cười nói: “Nhưng ta cảm thấy bi ai cho sự trì độn của các ngươi. Các ngươi ra tay với Hạ Thiên, nhưng không nghĩ qua hắn sẽ trả thù sao? Hắn là một nam nhân vô cùng cẩn thận, tuyệt đối có thù tất báo.”
Người áo đen che mặt cười lạnh: “Cho dù hắn muốn báo thù, hắn cũng phải có bản lãnh tìm được chúng ta.”
“Cho nên, ngươi còn chưa rõ vì sao Hạ Thiên lại không tiếp tục đuổi theo?” Tô Mộng Lệ có chút khinh thường nhìn hắn ta: “Ngươi cảm thấy ngươi có bản lãnh thoát khỏi truy kích của Hạ Thiên?”
“Lão tử dùng chính là Đạp Tuyết Phi Hồng, thân pháp đỉnh cấp của phái Tuyết Sơn.” Người áo đen che mặt thật sự có chút không chịu nổi: “Hạ Thiên là thứ gì chứ? Hắn theo kịp tốc độ của lão tử sao?”
Ban đầu, Bạch Thiên Tiếu cũng dự định trào phúng một chút, nhưng lập tức nhớ đến một việc.
Vừa rồi, khi hắn ta dẫn bạo Thần Hỏa Đạn trong xe, chỉ chưa đến nửa giây ngắn ngủi, Hạ Thiên đã mang theo Dương San, còn có Bạch Vạn Bang trốn khỏi xe, hơn nữa còn bình yên vô sự.
Tốc độ như vậy, Đạp Tuyết Phi Hồng hoàn toàn không làm được.
Nói cách khác, tốc độ của Hạ Thiên tuyệt đối nhanh hơn so với Đạp Tuyết Phi Hồng.
Như vậy, vấn đề là tại sao hắn lại không đuổi theo?
Chỉ có hai khả năng, một là hắn đuổi không kịp. Nhưng khả năng này loại trừ.
Khả năng còn lại chính là không cần đuổi.
Vậy thì vì sao?
Lúc này, Bạch Thiên Tiếu nhớ lại tình huống của Bạch Thiên Hào và Lệ Lệ Á, cùng với tư liệu liên quan đến Hạ Thiên.
“Chẳng lẽ ta đã trúng chiêu?” Trong nháy mắt, Bạch Thiên Tiếu sinh ra dự cảm bất thường. Tuy nhiên, hắn ta vừa mới uống thuốc giảm đau, bây giờ người vẫn còn chưa được minh mẫn, nhìn người vẫn còn mơ hồ.
Đám người bên kia vẫn còn tranh cãi vô vị với Tô Mộng Lệ.
“Được rồi, đừng ồn ào nữa.” Hoa hội trưởng cảm thấy não của mình như muốn sôi trào lên, lạnh lùng nói: “Chuyện lúc trước cũng đã phát sinh, không nhất thiết phải nhắc lại. Mấu chốt bây giờ chính là lấy cho bằng được hồ Thấm Nguyệt. Bạch Vạn Bang không chết, ngăn cản chúng ta lại nhiều hơn một tầng. Nếu không hai ngày nữa vẫn không lấy được, phái Tuyết Sơn sẽ ra tay. Đến lúc đó chúng ta chẳng chiếm được chỗ tốt gì cả.”
“Hoa hội trưởng, chi bằng ngươi cứ nói thẳng ra, rốt cuộc ngươi muốn lấy thứ gì trong hồ Thấm Nguyệt.” Tô Mộng Lệ cười nói: “Thật ra ta cũng có chút giao tình với Hạ Thiên. Nói không chừng hắn không cảm thấy hứng thú thì sao. Đến lúc đó, chỉ cần đối phó Bạch Vạn Bang lão nhân là được.”
“Chỗ tốt không thiếu của ngươi, ngươi không nên hỏi thì đừng hỏi.” Hoa hội trưởng lạnh lùng nói.
Tô Mộng Lệ thấy người này nói như thế, lập tức nhận ra điều này đã đạt đến lằn ranh giới hạn của đối phương. Nàng ta khoát tay: “Được, vậy ta đến hồ Thấm Nguyệt trước chờ các ngươi. Ở đây ta không sống được rồi. Nói không chừng sẽ bị hai tên ngớ ngẩn kia liên lụy.”
Nói xong, nàng còn chỉ Bạch Thiên Tiếu và người bịt mặt áo đen.
“Mẹ kiếp nhà ngươi.” Người áo đen che mặt chỉ muốn giết người, chủy thủ trong tay giơ lên phía trước: “Ngươi nhìn Thiên Tiếu đi, hắn ta có điểm nào giống như bị Hạ Thiên động tay… Hả?”
Hắn ta vừa nghiêng mặt qua, kết quả nhìn thấy Bạch Thiên Tiếu đang vặn vẹo, há to miệng cắn vào tay của hắn ta.
“Mẹ kiếp.”
Người áo đen che mặt kêu lên.
Lúc này, những người khác mới phát hiện Bạch Thiên Tiếu không ổn.
“Thật ngại quá, ta đi trước một bước.” Tô Mộng Lệ cũng cảm thấy không ổn, trực tiếp lách mình rời đi.
Người áo đen che mặt quát: “Thiên Tiếu, ngươi làm gì vậy? Buông ra mau.”
Bạch Thiên Tiếu chẳng những không nghe, thậm chí còn cắn đứt một miếng thịt trên cánh tay của hắn ta, sau đó nhào về phía nữ nhân mập mạp.
“A!” Nữ nhân mập mạp giật mình kêu lên, cơ thể vội co lại về sau: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Hoa hội trưởng ngược lại phản ứng rất nhanh, lập tức đoạt lấy chủy thủ của người áo đen che mặt đâm xuyên cổ Bạch Thiên Tiếu, đính hắn ta vào vách tường.
Biểu hiện của Hoa hội trưởng trở nên ngưng trọng: ‘Cơ thể của hắn ta không bị hắn ta khống chế, lại uống quá nhiều đan dược giảm đau, bị tẩu hỏa nhập ma rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận