Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3578: Tướng mạo là cha mẹ ban cho, ngươi không có tư cách sửa lại

“m thanh này là… Tam biểu tỷ, mau cứu ta.”
Nhiếp Vân Thiên lập tức kêu cứu: “Bọn họ muốn giết ta, còn muốn hủy Nhiếp gia, ngươi sẽ không thấy chết không cứu chứ?”
“Được rồi, ngươi câm miệng đi.” Một bóng người từ xa bay đến, giống như một làn khói nhẹ rơi xuống trước mặt Nhiếp Vân Thiên: “Ngươi cũng là một tên phế vật.”
Lúc này, mọi người mới nhìn ra người đến, là một nữ nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi, dáng người thùy mị, gương mặt cũng được bảo dưỡng không tệ, phong vận vẫn còn.
Nhưng vừa rồi, Nhiếp Vân Thiên gọi bà ta là Tam biểu tỷ, mà Nhiếp Vân Thiên đã hơn bảy mươi, có thể làm biểu tỷ của ông ta, tuổi tác nhất định không nhỏ.
“Các ngươi đừng nhìn ta như thế.” Nữ nhân thùy mị có chút bất mãn: ‘Ta chỉ có bối phận cao hơn ông ta, năm nay vừa tròn mười tám… ba mươi xuân xanh, vẫn như hoa như ngọc.”
Ninh Thụy Thần nhịn không được bĩu môi: “Hoa này cũng thọ quá nhỉ.”
“Liên quan gì đến ngươi.” Nữ nhân thùy mị bất mãn trừng Ninh Thụy Thần: “Nếu ngươi còn tiếp tục nhiều chuyện, ngươi có tin ta cắt lưỡi của ngươi hay không.”
Ninh Thụy Thần bị ánh mắt của nữ nhân kia làm giật mình, không dám lắm mồm nữa.
“Tam biểu tỷ, đừng nhiều lời với bọn chúng.” Nhiếp Vân Thiên hơi gấp lên, nói với nữ nhân thùy mị: “Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy đấy, ngay cả lão Đổng cũng không phải đối thủ của bọn họ. Nếu ngươi không tốc chiến tốc thắng, chỉ sợ sẽ để bọn họ đạt được mục đích.”
Nữ nhân thùy mị gật đầu cười nói: “Điều này cũng đúng. Tổ nãi nãi cũng đã biết chuyện của ngươi, liền phái ta đến xử lý, tránh cho tình thế phát triển đến mức không thể ngăn cản.”
“Đã như vậy, vậy thì ngươi mau ra tay đi.” Nhiếp Vân Thiên có chút đợi không kịp, vội vàng thúc giục: “Những người này tranh đoạt vị trí gia chủ, tự tiện giết chết tộc nhân Nhiếp gia, hủy hoại giếng đan Nhiếp gia, tổn hại linh mạch Hoàng Sơn… Chuyện nào cũng đều là tội ác tày trời, chết cũng chưa hết tội.”
Nhiếp Tiểu Lý lạnh lùng nói: “Gia gia, ông nói như vậy không cảm thấy chột dạ sao?”
“Im ngay! Tiện nhân ngươi, lúc trước lão phu nên trục xuất mẹ con các ngươi khỏi Nhiếp gia.” Nhiếp Vân Thiên giận tái mặt, há miệng khiển trách: “Toàn là thứ bạch nhãn lang. Còn nữa, Trường Sinh là do ngươi hại chết. Chiêm gia cũng vì ngươi mà biến thành bộ dạng như bây giờ. Hiện tại Nhiếp gia, Hoàng Sơn cũng bị ngươi hại thành như thế. Ngươi còn có mặt mũi nào mà nói ra những lời này, vô sỉ!”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy có chút buồn cười: “Những lời này ngươi nên giữ lại cho ngươi. Các ngươi ép gả Tiểu Lý cho Chiêm gia, mục đích vốn không trong sạch. Hơn nữa còn bắt mẹ và em gái để ép buộc nàng ấy, bây giờ ngươi còn mặt mũi nào mà nói như vậy?”
“Vì sao ta không thể nói?” Nhiếp Vân Thiên hừ lạnh một tiếng, biểu hiện càng thêm khinh thường: “Là nữ tử Nhiếp gia, phải kính dâng tất cả vì lợi ích Nhiếp gia. Đây vốn là chuyện nàng ta phải làm, lại còn bắt lão phu phải sử dụng thủ đoạn. Riêng điểm này thôi đã là bất hiếu rồi.”
“Nói nghe hay thật.” Hạ Thiên có chút không được kiên nhẫn: “Nói thẳng đi, ngươi còn bao nhiêu người giúp đỡ, ngươi mời hết một lượt đi. Ta giải quyết một lần duy nhất.”
“Tam biểu tỷ, ngươi nghe chưa, tiểu tử này hoàn toàn không coi ngươi ra gì.” Nhiếp Vân Thiên hợp thời xúi giục, thêm mắm thêm muối cho nữ nhân thùy mị nghe: “Tất cả đều do hắn làm trò quỷ. Nhiếp Tiểu Lý cũng là do hắn xúi giục, cổ động mới làm ra mấy chuyện đại nghịch bất đạo. Ngươi chỉ cần giải quyết hắn, những người khác căn bản chẳng làm nên trò trống gì.”
Tiếp theo, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tam biểu tỷ, ngươi mau bắt tiểu tử này đi, sau đó chữa thương cho ta. Những người khác, ta muốn đích thân dạy dỗ, để bọn chúng sống không bằng chết, hối hận vì đã sinh ra trên thế gian này…A!” Ông ta còn chưa nói xong, cả người một lần nữa bay ra ngoài.
“Đúng là một tên ngớ ngẩn. Nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.” Hạ Thiên nhếch miệng.
Nhiếp Vân Thiên giống như quả bóng da lăn thật xa ra ngoài mới ngừng lại được, cả người không ổn, miệng khó khăn phun ra mấy chữ: “Tam.. giúp ta… thù…”
Nữ nhân thùy mị cũng không ra tay, chỉ cười nhẹ nhìn Hạ Thiên: “Ha ha, vị tiểu ca này, ngươi đúng là lợi hại, không biết ngươi tên gì?”
“Người đã mấy chục tuổi mà vẫn còn nai tơ làm nũng, ngươi có ác tâm phải không?” Ninh Thụy Thần nghe xong, toàn thân nổi cả da gà.
Chỉ là hắn ta vừa dứt lời, chỉ thấy nữ nhân thùy mị xuất hiện trước mặt hắn ta, móng tay dài nhọn đâm vào cổ họng của hắn ta.
Bốp!
Ninh Nhụy Nhụy ngăn trước người Ninh Thụy Thần, thản nhiên nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Miệng đứa nhỏ này thối quá, không cho hắn ta một bài học, về sau hắn ta sẽ không biết làm sao tôn trọng người khác.” Nữ nhân thùy mị hơi nheo mắt, cười khanh khách.
Ninh Nhụy Nhụy lạnh giọng nói: “Miệng của hắn ta xác thực rất thối, dạy một chút cũng không sao, nhưng ngươi vừa ra tay đã muốn giết người, không khỏi quá đáng rồi.”
“Quá đáng sao?” Nữ nhân thùy mị nhịn không được cười to: “Như vầy mới gọi là quá đáng nè.”
Nói xong, móng tay của bà ta dài thêm vài tấc, giống như con dao sắc nhọn đâm vào mặt Ninh Nhụy Nhụy, miệng còn nói: “Mặt đẹp như vậy để làm gì, chi bằng để ta giúp ngươi sửa lại.”
“Tướng mạo là do cha mẹ ban cho, ngươi không có tư cách sửa lại.” Ninh Nhụy Nhụy bắt lấy tay đối phương, đột nhiên dùng lực: “Ngược lại, ta thấy ngươi có chút cậy già lên mặt. Ngươi cho rằng chúng ta không dám đánh ngươi, đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận