Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2244. Bị hiểu lầm

"Không có bằng lái thì không tốt lắm đâu, sẽ vi phạm quy tắc giao thông." Hậu Ny Tử Di cảm thấy điều này trái với những kiến thức mà nàng được học từ trước đến nay, có chút khó chấp nhận được: "Nhưng nếu như không bị bắt thì chắc là không sao?"
"Ngươi hiểu sai rồi, anh rể của ta không cần xe." Thạch Thuần nhìn Hậu Ny Tử Di đấu tranh tư tưởng, không khỏi nở nụ cười: "Ngươi cũng đừng lo về việc này, cứ lên xe trước đi."
Phương Viên và Hậu Ny Tử Di vẫn quyết định nghe theo Thạch Thuần, cùng nhau bước lên chiếc xe thể thao màu hồng nhạt kia, sau đó ngơ ngác nhìn Thạch Thuần, đôi mắt của hai người này đang hỏi rằng bước tiếp theo đâu?
"Anh rể, kế tiếp phải nhờ ngươi rồi." Thạch Thuần không lo lắng chút nào, nàng cười nói với Hạ Thiên: "Đừng để ta mất mặt trước bạn thân nha, vừa rồi ta đã gửi địa chỉ khách sạn cho ngươi."
Hạ Thiên bĩu môi, biết nha đầu này muốn bày trò gì đó, nhưng mà không vấn đề gì, dù sao hắn cũng không tốn bao nhiêu sức lực.
"Thuần Thuần, ngươi định làm gì vậy?" Hậu Ny Tử Di tương đối mơ màng với chuyện sắp xảy ra, nhưng vô thức cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Trên mặt Phương Viên tràn đầy hoảng sợ, bởi vì nàng thấy anh rể của Thạch Thuần đi ra đằng sau xe.
"Đừng hỏi, cứ ngồi vững là được." Khuôn mặt Thạch Thuần tràn đầy sự hưng phấn: "Nếu như sợ thì ngươi nhắm mắt lại đi."
"Bá!"
Một tiếng gào thét vang lên, xe thể thao màu hồng lao về phía trước nhanh như một tia chớp.
Chưa đến nửa phút thì xe đã dừng lại trước một khách sạn bình thường, cũng may lúc này khách sạn không có ai, bằng không phỏng chừng sẽ hù chết một đám người ngay tại chỗ.
"Tới rồi." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nói với Thạch Thuần: "Lần sau lại bảo ta làm loại chuyện này nữa thì coi chừng ta đánh mông ngươi."
"Anh rể tốt nhất." Thạch Thuần nhảy xuống xe ôm cổ Hạ Thiên, sau đó hôn một cái lên mặt hắn: "Đây là khen thưởng cho ngươi, chờ ta chơi thêm mấy năm nữa thì chắc chắn sẽ làm vợ nhỏ ngoan nhất của ngươi."
"Đừng chiếm tiện nghi của ta." Hạ Thiên lau nước bọt trên mặt: "Ngay cả việc ngươi có thể làm vợ nhỏ của ta hay không cũng rất khó nói trước được."
"Không thèm để ý tới ngươi nữa." Thạch Thuần nhăn mũi rồi hừ nhẹ một tiếng, sau đó nói với hai người bạn thân đang ở trạng thái si ngốc trong xe: "Đến khách sạn rồi, các ngươi còn chờ cái gì nữa?"
Hậu Ny Tử Di từ từ xoay cổ lại như người máy, hiện tại, hắn còn chưa hoàn hồn lại: "Thuần Thuần, ngươi thành thật nói cho ta, vừa rồi chúng ta tới đây bằng cách nào?"
"Lái xe tới nha." Thạch Thuần giơ tay vỗ vào mặt của Hậu Ny Tử Di: "Sao ngươi lại biến thành kẻ ngốc rồi?"
Phương Viên hỏi tiếp: "Người lái xe?"
"Anh rể của ta, hắn còn đang đứng ở đó kia kìa." Thạch Thuần tỏ vẻ nghiêm túc hỏi: "Thế nào, có phải tốc độ của xe quá nhanh làm các ngươi choáng váng?"
"Ngươi mới choáng váng đó." Hậu Ny Tử Di trừng Thạch Thuần: "Anh rể ngươi là thần tiên hay yêu quái thế, đẩy xe chạy còn nhanh hơn cả xe thể thao?"
Phương Viên không rõ bản thân đang sợ hãi hay là kinh ngạc, lúc này chỉ biết ngơ ngác nhìn Thạch Thuần.
Thạch Thuần lắc đầu thở dài: "Các ngươi xuất hiện ảo giác cả rồi, rõ ràng là anh rể của ta lái xe tới. Trên thế giới này làm gì có ai đẩy xe chạy được? Chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng anh rể của ta là siêu nhân à? "
"Hóa ra là vậy." Phương Viên vô thức gật đầu.
Hậu Ny Tử Di cũng nảy sinh nghi ngờ, chẳng lẽ chuyện vừa rồi thật sự chỉ là ảo giác?
"Đừng ngẩn người nữa, chúng ta mau đi xử lý thủ tục đăng kí phòng đi." Thạch Thuần tùy tiện giải thích hai câu, không để ý hai cô bạn thân có tiếp nhận hay không, nhanh chóng thúc giục: "Người ta toàn là mồ hôi, ta muốn đi tắm."
Nghe vậy, hai cô gái đều cảm thấy toàn thân đầy tro bụi, nóng lòng muốn đi tắm rửa.
Hạ Thiên đi theo Thạch Thuần, trong lòng đang suy nghĩ có nên trở về tìm Triệu Thanh Thanh hay không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui chắc nàng ấy còn đang hỏi cung nữ nhân xấu xí kia, hắn trở về cũng không có gì làm, không bằng đi theo Thạch Thuần, mặc dù tiểu nha đầu này thường xuyên bày trò để tìm chút niềm vui cho hắn.
Vừa đi vào khách sạn không bao lâu, lúc Thạch Thuần và hai cô bạn xử lý thủ tục đăng kí phòng thì bỗng nhiên có người thò đầu ra đánh giá các nàng, ánh mắt khá là bất thiện.
"Thuần Thuần, có cần thuê một phòng cho anh rể ngươi không?" Hậu Ny Tử Di nhìn Hạ Thiên, nhỏ giọng hỏi Thạch Thuần.
Thạch Thuần thuận miệng nói: "Không cần quan tâm hắn, cho dù có chuyện gì thì tự hắn cũng giải quyết được."
"A, vậy được rồi." Hậu Ny Tử Di gật đầu.
Người kia nhìn chằm chằm ba người Thạch Thuần một lúc lâu, đợi các nàng làm xong thủ tục thì bỗng dưng vọt tới, giơ tay muốn tát vào mặt Thạch Thuần.
"Tiện nhân, quả nhiên là ngươi!"
Thạch Thuần bước đi rất nhanh, động tác của người kia lại chậm một bước nên đánh thụt.
Ầm!
Hậu Ny Tử Di bất ngờ bị tát đến choáng váng, không kịp đề phòng.
Người nọ ngẩn người, tiếp đó đâm lao phải theo lao, vươn tay tóm chặt cánh tay của Hậu Ny Tử Di, mở miệng mắng: "Vốn dĩ ta còn tưởng rằng là người khác nói đùa, không ngờ ngươi thật sự tới mướn phòng với nam nhân khác!"
Nói xong lại chỉ vào Hạ Thiên: "Tiểu tử, ngươi có ngon thì đừng đi, dám quyến rũ vợ của ta, hôm nay ta không gọi người đánh chết ngươi thì ta không phải họ Chu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận