Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3916: Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ vậy?

Đám đệ tử phái Tuyết Sơn còn chưa kịp phản ứng, từng người miệng phun máu tươi ngã ầm xuống đất.
Cả người Băng Ngữ Hạ cũng mềm oặt xuống, nhưng lại ngã vào ngực của một người.
Người này rất nhanh khoác cho nàng một cái áo khoác, che lại xuân sắc.
Nàng đưa mắt nhìn người tới, phát hiện là người quen, chính là Ninh Nhụy Nhụy vừa mới bị đạo nhân áo bào vàng dùng bảo tháp truyền tống đi.
Nói như vậy, âm thanh vừa rồi là… hắn?
“Này, Hạ Thiên, nàng ấy sắp bất tỉnh rồi, có phải nàng ấy bị tổn thương gì hay không?”
Ninh Nhụy Nhụy phát hiện trạng thái của Băng Ngữ Hạ có chút không ổn, lập tức hỏi Hạ Thiên.
Âm thanh lười biếng kia truyền đến: “Nàng ta không chết được đâu, chỉ bị hù ngã thôi.”
Băng Ngữ Hạ quay đầu nhìn về phía đó, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của người kia, rốt cuộc gánh nặng trong lòng được giải khai, lập tức ngất đi.
“Hạ, Hạ Thiên.”
Nhạc chưởng môn nhìn thấy người đến, tròng mắt như muốn rớt ra: “Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ vậy?”
“Thế ngươi nói như thế nào?” Hạ Thiên nhếch miệng hỏi.
Nhạc chưởng môn tức đến mức tim đập thình thịch, chỉ vào đạo nhân áo bào vàng mà mắng: “Hoàng Viễn Thiệu, ngươi không phải nói hắn chết chắc sao? Tại sao bây giờ hắn lại xuất hiện?”
“Không thể nào?”
Đạo nhân áo bào vàng thấy Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy bình yên xuất hiện, không khỏi kinh ngạc không thôi, gương mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi: “Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng.”
Nhạc chưởng môn rống lên với đạo nhân áo bào vàng: “Ngươi làm cái gì vậy? Người đang ở trước mặt chúng ta, còn nói cái gì không có khả năng? Rốt cuộc ngươi đã làm ra cái quái gì thế? Kế hoạch của chúng ta sắp thất bại trong tay ngươi rồi.”
“Không thể nào.”
Đạo nhân áo bào vàng trợn tròn mắt, gương mặt vặn vẹo: “Hắn đã trúng Tam âm Hàn Sát Chưởng, lại bị Đại Tu Di Kim Cung Tháp của ta thu vào. Cho dù Hàn Sát Chưởng không giết được hắn, đáy tháp kết nối với linh mạch chân núi Thiên Sơn, ở đó có người sẽ giết chết hắn. Hắn tuyệt đối không có khả năng sống sót. Hạ Thiên trước mắt trăm phần trăm là người khác giả mạo.”
“Giả mạo?”
Nhạc chưởng môn nửa tin nửa ngờ.
Đạo nhân áo bào vàng nói tiếp: ‘Lui một vạn bước mà nói, cho dù bọn họ may mắn không chết, chỉ cần Đại Tu Di Kim Cung Tháp vẫn nằm trong tay lão phu, làm sao hắn có khả năng trở ra được?”
“Điều này cũng đúng.”
Nhạc chưởng môn dần dần bình tĩnh trở lại. Ông ta biết sự lợi hại của Đại Tu Di Kim Cung Tháp. Hạ Thiên có lợi hại đến như thế nào, cũng không thể lặng yên không một tiếng động trốn từ trong tháp ra ngoài.
Đạo nhân áo bào vàng lấy bảo tháp ra, đưa cho Nhạc chưởng môn: ‘Nhạc lão đệ, bảo tháp này có bị hư hao không?”
“Vẫn còn hoàn hảo, không chút tổn hại.”
Nhạc chưởng môn cũng bắt đầu có khuynh hướng cho rằng Hạ Thiên là người khác giả mạo.
Đạo nhân áo bào vàng ngạo nghễ nói: “Bảo tháp này của ta là chí bảo vô thượng, do tiên nhân lưu lại vạn năm trước. Trong tháp chẳng những có vô số trận pháp cản trở, còn có một kết giới ngăn cản, trên thế giới này không ai có thể trốn được từ trong tháp ra ngoài.”
“Đúng là ngu ngốc.”
Hạ Thiên lắc đầu, cảm thấy đáng lo cho trí thông minh của hai người này: “Tại sao ta lại phải từ cái tháp rách nát đó ra ngoài?”
Đạo nhân áo bào vàng cười nhạo, khinh thường nói: ‘Không từ trong tháp đi ra, chẳng lẽ các ngươi có thể đột nhiên xuất hiện? Nếu ngươi có bản lãnh đó, tại sao ngươi lại bị bảo tháp của ta thu vào?”
“Các ngươi rốt cuộc ngu thật hay là ngu giả vậy?”
Ninh Nhụy Nhụy cũng cảm thấy có chút buồn cười: ‘Chúng ta bị truyền tống đến chân núi Thiên Sơn, như vậy không phải chúng ta từ trên núi chạy đến đây sao? Tại sao lại phải từ trong tháp của ngươi chứ?”
Nhạc chưởng môn nghe Ninh Nhụy Nhụy nói, không khỏi phá lên cười: “Ha ha, ngươi bại lộ rồi. Từ Thiên Sơn đến đây ít nhất cũng ba ngàn cây số, ngươi cho rằng các ngươi có thể thuấn di sao?”
“Không cần thuấn di.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Mặc kệ dùng Phiếu Miễu Bộ hay là Chỉ Xích Thiên Nhai, tất cả cũng chỉ là chuyện của mấy phút thôi.”
“Đúng là nổ đến không hợp thói thường.”
Nhạc chưởng môn đã hoàn toàn tin tưởng hai người trước mắt là đồ giả mạo, trong lòng âm thầm thở phào một hơi, lạnh lùng nói: “Ha ha, tiểu tử, nói thẳng đi, rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi nhận được sự sai khiến của ai đến đây để quấy rối?”
Hạ Thiên cười nói: ‘Đương nhiên là đến tiễn các ngươi về Tây Thiên. Các ngươi không cảm thấy sau khi ra tay với ta còn có thể sống sao?”
“Ngươi cho rằng ngươi là ai?”
Nhạc chưởng môn cười nhạo: “Ta thừa nhận ngươi ngụy trang quả thật có chút tác dụng, thiếu chút nữa khiến cho ta mắc lừa. Nhưng thì tính sao? Không có thực lực tuyệt đối, chỉ dựa vào chút thủ đoạn nhỏ đó, lại giết chết mấy tiểu lâu la, các ngươi hoàn toàn không làm nên chuyện.”
Ninh Nhụy Nhụy nhịn không được bật cười: “Ha ha ha, Hạ Thiên, bọn họ cho rằng ngươi là đồ giả đấy.”
“Tiểu muội chân dài, nàng đừng đứng đó mà cười mãi, mau giải khai huyệt đạo cho gia gia của nàng đi.” Hạ Thiên nói.
Ninh Nhụy Nhụy cau mày nói với Hạ Thiên: “Cái này không cần ngươi phải nói. Bây giờ không phải sắp xếp cho tân nữ nhân của ngươi trước sao?”
“Nàng ta không phải nữ nhân của ta.”
Hạ Thiên phủ nhận: ‘Ta cũng chẳng có thu nàng ta.”
“Chuyện này chỉ sớm hay muộn mà thôi. Trải qua chuyện vừa rồi, ngươi cảm thấy nàng ta còn có tiếp nhận người khác sao? Cộng thêm ngươi trong thời khắc mấu chốt anh hùng cứu mỹ nhân, đoán chừng đời này nàng ấy cũng chỉ chọn ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận