Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3470: Ta là chồng tương lai của nàng

Chờ Ninh Thụy Thần đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý.
“Người đâu hết rồi?” Nhiếp Tiểu Lý vừa nấu nước pha trà xong, mang ấm vào trong phòng khách, kết quả chỉ thấy còn một mình Hạ Thiên.
Hạ Thiên mỉm cười đáp: “Bọn họ đi mua thức ăn hết rồi.”
“Ba người đi mua thức ăn?” Nhiếp Tiểu Lý sửng sốt nhưng rất nhanh hiểu ra được chuyện gì, gương mặt ửng đỏ, cảm thấy có chút xấu hổ: “Để ta rót cho ngươi tách trà, ngươi thích loại trà nào? Có Mao Phong, Hầu Khôi, còn có ngân câu mới hái.”
“Tùy nàng, ta không kén ăn, cũng không chọn uống.” Hạ Thiên tùy ý nói.
Nghe xong, Nhiếp Tiểu Lý lập tức biết Hạ Thiên không hiểu gì về trà.
Nàng suy nghĩ một chút, sau đó lấy ngân câu. Loại trà này “uốn lượn như câu, hào bạch như ngân.” Hương vị cũng rất thơm ngon, dư vị kéo dài.
“Nàng hái lá trà này ở đâu thế?” Hạ Thiên nhìn thoáng qua lá trà, phát hiện bên trên có linh khí nhàn nhạt, chỉ là màu sắc có chút không giống bình thường.
“Ở Vân Hương u cốc. Nơi đó là vườn trà của Nhiếp gia.” Nhiếp Tiểu Lý cảm thấy hơi lạ. Một người không hiểu gì về trà, đột nhiên hỏi nơi sản xuất trà. Nàng vô thức hỏi ngược lại: “Loại trà này có gì không ổn sao?”
Hạ Thiên đáp: “Lá trà thì không có vấn đề gì, chỉ là vườn trà hẳn có chút vấn đề.”
“Chắc không đâu.” Nhiếp Tiểu Lý giải thích với Hạ Thiên: “Vườn trà đó nằm ngay trong u cốc Hoàng Sơn, quanh năm mây mù bao phủ, bất luận thổ nhưỡng hay khí hậu đều rất thích hợp cho cây trà sinh trưởng, giống như được trời ưu ái vậy.”
Hạ Thiên chậm rãi nhấp một ngụm, nhẹ gật đầu: “Đúng là khá ngon nhưng đã bị sát khí làm cho ô nhiễm.”
“Sát khí?” Nhiếp Tiểu Lý ngẩn người. Nàng cũng không quá hiểu về từ này.
“Nói một cách đơn giản, chính là chỗ đó đã bị người ta bỏ một số thứ không sạch sẽ.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, làm như không để ý: “Số trà này được hái trước khi sự việc phát sinh không bao lâu, cho nên lá trà không có vấn đề gì, nhưng ngoài mặt lại có một lớp sát khí nhàn nhạt, chỉ có thể nói vườn trà này có vấn đề.”
Nhiếp Tiểu Lý nghe xong, không khỏi có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng nàng biết Hạ Thiên không cần thiết phải ăn nói lung tung: “Vậy loại sát khí đó có ảnh hưởng gì đối với con người không?”
“Tạm thời còn chưa biết rõ, phải đến vườn trà đó nhìn qua mới biết được.”
“Được, ăn cơm xong, ta sẽ dẫn ngươi đến đó.” Nhiếp Tiểu Lý cảm thấy chuyện này không thể bỏ qua được, bởi vì chẳng những người của Nhiếp gia trấn uống những lá trà đó mà các nơi trong cả nước cũng có đơn đặt hàng, thậm chí còn tiêu thụ ra nước ngoài. Nếu xảy ra vấn đề, tuyệt đối sẽ sinh ra đả kích mang tính hủy diệt đối với toàn bộ Nhiếp gia.
Đương nhiên, đám tộc lão Nhiếp gia nhất định sẽ bình yên vô sự, chỉ khổ cho những người làm công cho vườn trà cho Nhiếp gia mà thôi.
“Ừm, cảm ơn ngươi.” Nhiếp Tiểu Lý thật lòng nói lời cảm ơn.
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng không cần nói lời cảm ơn ta.” Hạ Thiên cười nói: “Về sau, nếu nàng có chuyện gì, nàng cứ đến tìm ta. Ta là chồng tương lai chân chính của nàng đấy.”
Gương mặt Nhiếp Tiểu Lý chợt ửng đỏ, không nói thêm gì nữa.
“Chúng ta về rồi đây.” Ninh Thụy Thần mang theo bao lớn bao nhỏ bước vào. Kết quả nhìn thấy Nhiếp Tiểu Lý đang ngượng ngùng, lập tức mỉm cười hỏi: “Tiểu Lý, vì sao mặt của ngươi lại đỏ đến như thế?”
Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý và Ninh Nhụy Nhụy cũng theo sát đằng sau, cũng cảm nhận được bầu không khí có chút không thích hợp.
“Ta chuẩn bị thức ăn đây.” Nhiếp Tiểu Lý không chịu được ánh mắt nhiều chuyện của ba người, lập tức nhận lấy đồ ăn, sau đó bước thẳng vào nhà bếp.
“Ta cũng đi nấu thức ăn đây, mọi người là khách, cứ ở đây tâm sự đi.” Mẹ Nhiếp Tiểu Lý nói một câu, sau đó đi vào nhà bếp.
Ninh Thụy Thần nhìn chằm chằm Hạ Thiên, cau mày nói: “Anh rể, ngươi lợi hại thật. Mới có hai ngày mà ngươi đã giải quyết được Tiểu Lý rồi sao? Có phải chị của ta cũng giống như thế? Kỹ thuật tán gái của ngươi quá đẳng cấp, có thể dạy ta một chút được không?”
“Ngươi muốn chết à?” Ninh Nhụy Nhụy cau mày, có chút khó chịu nói.
“Tỷ, ngươi mắng ta làm gì?” Ninh Thụy Thần có chút không phục, lập tức phản bác: “Ta chỉ ra tay giúp anh rể mà thôi. Hắn muốn một chân đạp hai thuyền… không, rất nhiều con thuyền, ngươi mặc kệ không quan tâm sao?”
Hạ Thiên cười nói: “Tiểu muội chân dài, nàng không cần ghen đâu. Vị trí của nàng nhất định sẽ ở đằng trước.”
Ninh Nhụy Nhụy đương nhiên biết tính cách của Hạ Thiên như thế nào, nhưng nàng thật sự không quản được, cũng lười quản: “Ta lười nói mấy chuyện này với các ngươi, ta đến nhà bếp phụ làm cơm đây.”
Nói xong, nàng quay người đến nhà bếp.
Ninh Thụy Thần ngồi ở phòng khách cùng với Hạ Thiên.
“Anh rể, ngồi như vầy hoài chán quá.” Ninh Thụy Thần ngồi một lát, bỗng nhiên nhướng mắt, nói với Hạ Thiên: “Nếu không, chúng ta chơi trò gì đi.”
“Không hứng thú.” Hạ Thiên bĩu môi nói.
“Vậy ngươi đánh mạt chược không?” Ninh Thụy Thần im lặng: “Chúng ta có thể…”
Hạ Thiên trả lời: “Không đánh.”
Ninh Thụy Thần: “….”
Không khí trong phòng lập tức trở nên lúng túng. Hạ Thiên lười biếng nằm trên ghế, xuyên qua phòng khách và hành lang nhìn bóng lưng của Ninh Nhụy Nhụy và Nhiếp Tiểu Lý, nhìn đến quên cả trời đất, tuyệt không cảm thấy nhàm chán.
Ninh Thụy Thần thuận theo ánh mắt của hắn, vừa định nhìn sang, lập tức bị Hạ Thiên đánh vào đầu một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận