Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3663: Ta chính là đến đập phá quán

“Là ta chủ động nhận.” Khổng Thủy Hương thẳng thắn nói: “Cố chủ chỉ định mục tiêu ở Chu Công Quán, vừa lúc ta có chút quan hệ với vị Chu công tử này. Gia gia của ta đã từng kết bái với ông ta, ông ta còn nhận cha ta làm con nuôi. Cho nên ta được xem là cháu gái của ông ta.”
“Vậy ngươi muốn ta làm cái gì?” Hạ Thiên hỏi: “Xử lý Chu công tử kia sao?”
Khổng Thủy Hương lắc đầu: “A, cũng không phải.”
“Cố chủ cho địa điểm mục tiêu ở đáy hồ này, bảo ta mười rưỡi hãy ra tay.” Khổng Thủy Hương nói tiếp: “Trước đó, ta đã lặn xuống dưới quan sát qua, phát hiện dưới đáy hồ có cái miệng cống được khóa bằng mấy sợi dây xích. Một mình ta không thể mở được trong thời gian ngắn. Ban đầu, ta dự định gọi thêm mấy tổ viên đến. Bây giờ gặp được Hạ tiên sinh, ta không cần làm phiền người khác nữa.”
Hạ Thiên nghe được Khổng Thủy Hương nói, không khỏi nhìn tấm bảng chỉ dẫn. Nếu hắn nhớ không lầm, mỹ nữ tuyệt sắc ở trong căn phòng đằng sau hồ.
“Ngươi có đến căn biệt thự đằng sau hồ chưa?” Hạ Thiên hỏi.
Khổng Thủy Hương sửng sốt, kỳ quái hỏi: “Đằng sau hồ cái gì cũng không có, nhưng đó là nơi chôn xác sau khi Chu công tử giết người.”
“Vậy Chu công tử gì đó chết chắc rồi.” Hạ Thiên ngáp một cái, tâm trạng có chút khó chịu.
Khổng Thủy Hương thử thăm dò: “Hạ tiên sinh, có phải ngươi ám chỉ ta đi giết Chu công tử, ngươi mới giúp ta giải quyết việc của ta hay không?”
Hạ Thiên nhìn Khổng Thủy Hương giống như nhìn thằng ngốc: “Đầu óc của ngươi có phải để nhà quên mang theo không?”
“Hạ tiên sinh, ngươi muốn mắng ta ngu ngốc thì cứ mắng, cần chi phải âm dương quái khí như vậy.” Khổng Thủy Hương chép miệng, gương mặt lộ ra vẻ u oán.
Hạ Thiên lười nói thêm câu nào: “Vậy thì đi thôi, xuống dưới đáy hồ xem sao.”
“Bây giờ?” Khổng Thủy Hương ngẩn cả người: “Thời gian vẫn còn chưa đến mà?”
“Chẳng cần để ý đến thời gian.” Hạ Thiên ôm lấy Khổng Thủy Hương nhảy vào trong hồ. Không bao lâu sau, cả hai biến mất không thấy, mặt nước không hề có nửa điểm gợn sóng.
Cách đó không xa, một bóng người mập mạp chậm rãi xuất hiện, gương mặt chỉ toàn là sự kinh ngạc: “Tiểu tử kia bị quỷ nước kéo đi rồi sao?”

Đại sảnh Chu Công Quán, bầu không khí khác biệt với bên ngoài.
Ngồi ở đây đều là những vị khách quan trọng của thọ yến, không người nào không phải hào phú chứ.
Lam Y Nhân cũng được mời đến đây. Ở đây, nàng gặp được một số người quen mặt, đều là những truyền kỳ của giới kinh doanh thường xuyên được các tạp chí thổi phồng.
“Ồ, đây không phải Lam Y Nhân Lam tiểu thư sao? Hạnh ngộ hạnh ngộ.” Một nam nhân trung niên chải tóc hai bên chậm rãi bước đến chỗ Lam Y Nhân: “Mấy năm trước, chúng ta đã từng gặp nhau ở Quế thành. Bây giờ ngươi còn kinh doanh Y Nhân Các không?”
“Y Nhân Các đã thành quá khứ. Bây giờ ta đã là trợ lý tổng giám đốc tập đoàn Thần Y.” Lam Y Nhân cũng không nhận ra người này, chỉ khách sáo nói: “Ha ha, thật ngại quá, ta thật sự không nhận ra ngươi, xin hỏi ngươi là ai?”
“Quả nhiên mỹ nhân nhiều chuyện nên quên.” Nam nhân trung niên cười lạnh: “Ta tên Lư Côn Hổ, trước kia có một tiểu lão đệ của ta đã đến Y Nhân Các của ngươi. Chỉ là thời gian trước, ta nghe nói vị tiểu lão đệ và con trai của hắn ta đều đã chết, ngươi có biết chuyện gì xảy ra không?”
Lam Y Nhân nghe xong, không khỏi cau mày: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
“Lam Y Nhân, con mẹ nó, ngươi làm bộ cái gì chứ?” Lư Côn Hổ thay đổi sắc mặt, đưa tay chỉ Lam Y Nhân: “Nói thẳng đi, cha con Tần Hải Duyệt có phải là do ngươi giết hay không?”
Lam Y Nhân mỉm cười, khinh thường nói: “Có phải hay không liên quan gì đến ngươi? Làm sao, ngươi muốn báo thù cho bọn họ? Hay là ngươi muốn đi theo bọn họ?”
“Ngươi.” Lư Côn Hổ giận tím mặt, hung hăng trừng mắt với Lam Y Nhân: “Tiện nhân ngươi hại chết huynh đệ Tần Tân của ta, còn dám nghênh ngang xuất hiện trước mặt người khác, ngươi coi thế gian không có vương pháp sao?”
“Nếu thế gian có vương pháp, các ngươi đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi?” Lam Y Nhân cười lạnh.
Lư Côn Hổ giận dữ, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười hèn mọn: “Lam Y Nhân, hôm nay Lư mỗ ta sẽ thay huynh đệ tốt của ta báo thù. Tuy nhiên, chỉ cần ngươi thức thời một chút, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
“Hay là ngươi xuống Địa ngục theo huynh đệ của ngươi đi.” Lam Y Nhân khó nén buồn nôn trong lòng, biểu hiện chán ghét.
“Ngươi không nể mặt sao?” Lư Côn Hổ cười lạnh: “Hai người bắt nữ nhân này lại cho ta, đưa đến phòng của ta. Hôm nay, ta sẽ dạy cho… A!”
Lời còn chưa nói hết, cả người ông ta đã bay lên, giống như một quả cầu thịt lăn vài vòng trên mặt đất mới ngừng lại.
Động tĩnh này quá lớn dẫn đến tất cả mọi người đều hoảng hốt.
Không bao lâu sau, mười hộ vệ áo đen vọt vào, bao vây Lam Y Nhân.
“Lam tiểu thư, ngươi làm cái gì vậy?” Chu công tử xuất hiện, chậm rãi bước đến trước mặt Lam Y Nhân: “Lô tiên sinh là khách quý của ta, nếu ngươi không cho ta một lời giải thích, ngươi cũng đừng trách ta vô lễ.”
Lam Y Nhân cũng lười giả bộ, lạnh lùng nói: “Ta cũng chẳng có lời giải thích gì với ngươi cả, ngươi muốn vô lễ như thế nào?”
“A, ngươi vốn là giai nhân, tại sao lại biến thành thô lỗ không chịu nổi như vậy.” Chu công tử lắc đầu, thất vọng nói: “Người đâu, mau đưa Lam tiểu thư đến phòng khách nghỉ ngơi. Sau thọ yến, ta sẽ xử lý sau.”
“Không cần.” Lam Y Nhân thản nhiên nói: “Ta vốn không phải đến đây tham gia thọ yến của ngươi. Thật ra ta đến là để đập phá quán.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận