Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4121: Luôn có những tên ngốc cứ cho rằng có thể lừa được ta

Lúc này, Tiêu Chính Dương cũng dẫn người chạy đến, lập tức hô lớn: “Hắn không phải Hạ Thiên đế, là người khác giả mạo, mọi người mau bao vây hắn lại.”
“Này, Hạ Thiên, có cần ta giúp ngươi giải quyết đám lâu la này không?” Tô Mộng Lệ hỏi.
“Không cần.” Hạ Thiên bĩu môi, cơ thể giống như quỷ mị xuyên qua những người này.
Tiếp theo, bọn họ không thể động đậy được nữa, gương mặt cũng dần dần lộ ra diện mạo thật.
“Dáng dấp đúng là kỳ quái.” Tô Mộng Lệ nói.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, sau đó quay sang nhìn Tô Mộng Lệ: “Đây chính là cạm bẫy mà ngươi nói, còn nói ta rất có thể sẽ trúng chiêu? Ngươi quá xem thường ta rồi. Một cái bẫy ngớ ngẩn gì đâu.”
“Có chút không đúng.” Tô Mộng Lệ cau mày: “Chẳng lẽ năng lực ngưu bức của lão yêu bà đó đã kéo đổ trí lực của bà ta?”
Hạ Thiên nhìn Tô Mộng Lệ giống như nhìn tên ngốc.
“Ngươi làm gì nhìn ta như vậy? Chuyện vậy có liên quan gì đến ta đâu.”
Tô Mộng Lệ hơi phản cảm đối với ánh mắt như thế: “Ta cũng nghe được tin tức, lão yêu bà đó tuyệt đối vẫn còn ở đây, ngươi nhất định phải cẩn thận. Nói không chừng đây chỉ là chướng nhãn pháp của bà ta.”
“Các ngươi đang nói chướng nhãn pháp gì, ai là lão yêu bà?”
Trong lúc Tô Mộng Lệ đang lúng túng nói, một giọng nói lạnh lùng vang lên, tiếp theo một nữ nhân mặc váy đen, đeo mạng che mặt chậm rãi bước đến.
“Đúng đúng đúng, chính là bà ta.” Tô Mộng Lệ nhìn thấy nữ nhân này, vội chỉ tay nói với Hạ Thiên: “Lão yêu bà trong tổ chức đó chính là bà ta, bà ta cũng là người muốn đối phó ngươi.”
Hạ Thiên nhìn nữ nhân kia một chút, sau đó hỏi: “Muội muội chân dài, nàng đang làm cái gì thế? Mau bỏ khăn che mặt xuống đi.”
Nữ nhân váy đen cười khẽ, tiện tay tháo khăn che mặt xuống: “Tại sao chàng lại nhìn ra được là ta?”
“Dạ Ngọc Mị?” Tô Mộng Lệ nhìn thấy mặt nữ nhân này xong, không khỏi kinh ngạc kêu lên: “Không thể nào? Không, không, không, ngươi nhất định không phải Dạ Ngọc Mị.”
Nữ nhân váy đen cười lạnh: “Ngươi nói không phải thì không phải sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai?”
Tô Mộng Lệ lạnh lùng nói: “Ngươi đừng tưởng rằng mình biến thành dáng vẻ của Dạ Ngọc Mị thì có thể lừa được ta và Hạ… Hả?”
Trong lúc nàng chất vấn, Hạ Thiên đã bước qua ôm eo của nữ nhân váy đen, vô cùng thân thiết nói: “Muội muội chân dài, nàng không phải không có việc gì sao? Tại sao lại giả bộ mất tích như vậy?”
“Ta giả mất tích lúc nào chứ?” Nữ nhân váy đen cười khẽ, có chút khó chịu nói: “Chỉ là có một số người hy vọng ta mất tích mà thôi.”
Hạ Thiên bất mãn nói: “Ai? Ai hy vọng nàng mất tích, để ta bắt người đó.”
“Này, Hạ Thiên, ngươi không phải chứ.”
Tô Mộng Lệ nhìn thấy tình huống này, nhịn không được liền mắng: “Nàng ta chắc chắn không phải Dạ Ngọc Mị. Ngay cả ngươi mà cũng bị lừa.”
“Ngươi có thể đi được rồi.” Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn nhìn Tô Mộng Lệ: “Ngươi không còn chuyện gì ở đây nữa.”
Tô Mộng Lệ khó tin hỏi: “Ngươi bảo ta đi?”
Hạ Thiên đáp: “Đúng, ngươi không đi, thế ngươi ở lại đây làm gì?”
“Ngươi.” Tô Mộng Lệ bị lời nói của Hạ Thiên chọc giận: “Được, ta đi.”
Nói xong, nàng xoay người bỏ đi, một chút cũng không do dự.
Hạ Thiên cũng chẳng phản ứng đối với chuyện này, chỉ ôm vòng eo nhỏ nhắn của nữ nhân váy đen, không ngừng thăm dò: “Muội muội chân dài, đã lâu như vậy không gặp, nàng hẳn có rất nhiều chuyện muốn nói với ta. Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh tâm sự đi.”
“Bên trong đầu óc của chàng chỉ toàn là thứ phế liệu màu vàng đó thôi sao?”
Nữ nhân váy đen đẩy tay Hạ Thiên ra, mất hứng nói: “Chàng tuyệt không quan tâm ta gặp phải chuyện gì sao?”
“Vậy nàng đã gặp phải chuyện gì?” Hạ Thiên hờ hững hỏi.
Nữ nhân váy đen cười như không cười nhìn Hạ Thiên, sau đó lắc đầu: “Được rồi, nói cũng không có ý nghĩa gì. Ta dẫn chàng đi xem một số món đồ rất thú vị.”
“Có thứ gì thú vị hơn so với nàng chứ?” Hạ Thiên cười hỏi.
“Haiz!” Nữ nhân váy đen cười khẽ, chậm rãi bước đến thư phòng của Huyền Dương Tiên Đế: “Chàng đi theo ta.”
Hạ Thiên không chút do dự đi theo.
Khóe miệng nữ nhân váy đen nhếch lên, lộ ra nụ cười tự tin.
Đến trước cửa thư phòng, nàng chậm rãi đẩy cửa, cất bước tiến vào.
“Cbàng đứng thất thần ra đó làm gì, mau vào đi.”
Nữ nhân váy đen phát hiện Hạ Thiên đứng im ngoài cửa không nhúc nhích, không khỏi thúc giục.
Hạ Thiên hờ hững tiến vào.
“Chàng đang suy nghĩ chuyện gì thế?” Nữ nhân váy đen bước đến trước bàn, nhẹ nhàng ngồi lên, bắt chéo chân: “Chàng giết Võ La Thần Quân, ta dự định khao chàng một chút. Chàng còn không mau tranh thủ cơ hội này.”
Hạ Thiên nhếch miệng cười: “Đây mới là cạm bẫy sao?”
“Cái gì?” Nữ nhân váy đen sửng sốt: “Chàng nói cái gì?”
Hạ Thiên có chút thất vọng lắc đầu: “Khắp nơi trong phòng đều là khe nứt không gian nhỏ vụn. Nếu ta bước qua, chắc chắn sẽ bị xé tan thành vô số mảnh vỡ.”
“Chàng đang phát thần kinh gì thế?”
Nữ nhân váy đen chợt cau mày, lạnh lùng nói: “Đúng là khó hiểu.”
“Ta ghét nhất người khác giả mạo nữ nhân của ta.” Hạ Thiên thở dài, hơi tức giận nói: “Đáng tiếc, luôn có những tên ngu ngốc cho rằng bọn họ có thể lừa được ta.” Nói xong, giữa ngón tay Hạ Thiên sáng lên ngân châm, bên trên có một giọt màu nhỏ chảy xuống: “Đối với đám ngu ngốc các ngươi, bình thường ta sẽ trực tiếp xử lý luôn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận