Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1879. Ngươi đã cho ta uống thuốc gì?

“Vợ Tiểu Y Y, chúng ta đến Tập đoàn Thần Y đi.” Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
“Chồng à, chiều nay ta vẫn phải đi làm.” Lam Y Nhân thì thào.
“Vợ Tiểu Y Y, nàng có thể làm.” Hạ Thiên cười hì hì: “Ta chỉ định đi chế ít thuốc.”
“Được thôi, vậy chúng ta đến Tập đoàn Thần Y.” Thực ra Lam Y Nhân không tin, nhưng chồng nàng muốn đi, vậy nàng vẫn sẽ nghe lời hắn, mà nếu hắn thực sự không muốn để nàng làm việc, nàng cũng phải chấp nhận.
Nhưng lần này, Lam Y Nhân thực sự đã tính sai.
Vốn dĩ nàng nghĩ sau khi cùng Hạ Thiên trở về Tập đoàn Thần Y, người chồng háo này sẽ bế nàng vào phòng, nhưng thật ra hắn chỉ một mình trốn vào trong phòng, sau đó nhờ Lam Y Nhân gửi hết dược liệu cho hắn.
Chiều nay, Hạ Thiên thật sự đi chế thuốc, mà tốn thời gian không chỉ một buổi chiều, đến tối hắn vẫn chưa chịu ra.
Mười giờ tối.
Y Tiểu Âm rời bệnh viện sau đó trở về phòng khách sạn, trước khi mở cửa nàng còn đặc biệt lắng nghe, nhưng không nghe thấy ai trong phòng.
“Tên khốn này cố tình để ta không nghe thấy sao?” Y Tiểu Âm bí mật mắng Hạ Thiên, sau đó mở cửa đi vào, sau đó nàng kiểm tra tất cả các góc của căn phòng, mới phát hiện mình đã đoán sai, hắn hoàn toàn không có ở đây.
Nàng khẽ thở dài, cả người Y Tiểu Âm dường như cũng thả lỏng một chút, nàng biết Hạ Thiên chủ yếu là đi tìm nữ nhân khác, chuyện đó thực ra cũng rất bình thường, dù sao thì hắn không thể chiếm được tiện nghi gì từ nàng, mà hắn, chắc chắn là không thể quen được.
Theo quan điểm của Y Tiểu m, đây là chuyện tốt, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy khó chịu.
Lắc đầu, Y Tiểu Âm quyết định mặc kệ, đi tắm rồi ngủ.
Y Tiểu Âm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng nàng ngủ không ngon, lại gặp ác mộng, nàng mơ thấy Liên minh Tu Tiên tấn công thế giới này, sau đó mơ thấy A Cửu bị đánh chết, sau đó nàng mơ thấy Hạ Thiên bị đánh chết, mà trong mơ nàng trông thấy hắn bị đánh chết, nàng có vẻ rất buồn.
Sau đó nàng tỉnh giấc.
Trong bóng tối, Y Tiểu Âm ngồi dậy, nàng luôn cảm thấy giấc mơ của mình không đúng, nàng lo lắng về việc của Liên minh Tu Tiên, cũng lo lắng cho sự an toàn của A Cửu, nhưng theo suy nghĩ mà nói, nàng sẽ không phải lo lắng cho Hạ Thiên.
Nàng biết giấc mơ không thể thành hiện thực, nhưng nàng cũng biết giấc mơ thường là biểu hiện của sự lo lắng thực tại, nàng không hiểu tại sao trong mơ mình lại buồn vì cái chết của Hạ Thiên?
Nếu Hạ Thiên thật sự chết, không phải nàng nên vui mừng sao?
Suốt nhiều năm nay, lần nào nàng cũng tự nhủ Hạ Thiên không thể chết, vì một khi hắn chết, thế giới sẽ đại loạn, những nữ nhân của hắn chắc chắn sẽ làm loạn, đặc biệt là Dạ Ngọc Mị, e rằng sẽ lạm sát người vô tội.
Nhưng, đây thực sự là lý do nàng chưa bao giờ muốn để Hạ Thiên chết sao?
Nói cách khác, đây chỉ là lý do duy nhất sao?
Suốt mười năm qua, Y Tiểu Âm thực sự không nghĩ tới vấn đề đó, nhưng bây giờ nàng phải bắt đầu suy nghĩ, bởi vì rất nhiều thứ đã bắt đầu thay đổi.
Nàng từng cảm thấy mình có thể ở trong trạng thái xa cách Hạ Thiên cả đời, nàng tin chỉ cần nàng không tìm nam nhân khác, Hạ Thiên sẽ không ép nàng làm bất cứ việc gì, mà nàng cũng không có hứng thú với việc tìm nam nhân khác.
Nhưng giờ đây, những nữ nhân khác của Hạ Thiên rời đi, đã đưa nàng đến gần hắn hơn, mà sự xuất hiện của Liên minh Tu Tiên đã khiến nàng chủ động tìm đến Hạ Thiên để cùng hắn giải cứu thế giới này.
“Ta thực sự cao thượng như vậy sao?” Y Tiểu Âm lẩm bẩm một mình: “Ta thực sự vì cứu thế giới sao?”
“Vợ Y Y, nàng đang nghĩ gì vậy?” âm thanh có chút ngạc nhiên vang lên, đó là giọng của Hạ Thiên.
Y Tiểu Âm ngồi ngây ra, vung tay, đèn bật sáng, nhìn Hạ Thiên đang nằm bên cạnh, nàng lại thấy khó chịu.
“Ngươi về khi nào vậy?” Y Tiểu Âm tức giận nói.
“Vừa về được một lúc thôi.” Hạ Thiên cười hì hì: “Vợ Y Y, nàng không ngủ được à? Đây, ta cho nàng uống ít thuốc, nàng sẽ có thể chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.”
“Thuốc gì thế… ưm!” Y Tiểu Âm đột nhiên cảm thấy trong miệng có thứ gì đó, hình như là một viên thuốc, viên thuốc tan ra trong miệng rồi chảy xuống cổ họng.
“Thuốc ngủ.” Hạ Thiên cười hì hì, sau đó Y Tiểu Âm bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Rồi nàng ngủ thiếp đi.
Y Tiểu Âm ngủ rất sâu, không hề mơ mộng, khi tỉnh dậy đã thấy căn phòng rất sáng sủa, điều tương tự là Hạ Thiên vẫn ở bên cạnh nàng.
Chà, hắn đang nằm, vả lại hắn trông như đang ngủ.
Y Tiểu Âm nhìn thời gian, lại phát hiện đã là hai giờ chiều, tức là lần này, nàng đã ngủ hơn mười tiếng.
Hầu như theo bản năng kiểm tra cơ thể, sau khi thấy nàng không sao, Y Tiểu Âm nhặt chiếc gối lên đập vào đầu Hạ Thiên: “Dậy cho ta!”
Cú đập đó đã đánh thức Hạ Thiên.
“Vợ Y Y, cuối cùng nàng đã tỉnh rồi sao?” Hạ Thiên ngồi dậy rồi nhìn giờ: “Chà, gần 12 tiếng, hiệu quả không tệ.”
“Ngươi đã cho ta uống gì?” Y Tiểu Âm tức giận hỏi.
“Vợ Y Y, là một viên thuốc ngủ, nhưng tác dụng mạnh hơn thôi.” Hạ Thiên trông rất vô tội: “Hôm qua ta ở chỗ vợ Tiểu Y Y đã chế ra rất nhiều loại thuốc, thuốc ngủ là một trong số đó, thấy nàng ngủ không ngon, ta cho nàng uống thử.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận