Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3731: Đầu óc ngươi đúng là có bệnh

“Tất cả đứng lại cho ta.”
Bạch Thiên Hào gọi lại thuộc hạ của mình, sau đó chậm rãi đứng lên: “Chậc chậc chậc, đúng là quá sức, nhưng ta thích.”
“Ngươi nói ta thì được nhưng ngươi không được nói chồng của ta.” Ánh mắt Dương San lạnh như băng nhìn chằm chằm Bạch Thiên Hào: “Bằng không, lần sau cũng không phải đá ngươi một cước đơn giản như vậy đâu.”
“Ha ha, ta biết ngươi sẽ giết ta, đúng không?” Bạch Thiên Hào hưng phấn lắc đầu, mỉm cười vỗ tay: “Ngươi nói như vậy, ta lại càng thích. Thật ra, ta có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, nhưng đẹp như ngươi thì thật sự quá ít.”
Dương San lạnh lùng nói: “Đúng là biến thái.”
“Biến thái có cái gì mà không tốt.” Bạch Thiên Hào lại càng cuồng thả hơn, chỉ tay vào Hạ Thiên: “Thật ra hắn cũng biến thái đấy. Đồng loại chỏi nhau, ta liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra, vì sao ngươi lại thích hắn mà không thích ta?”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Ngươi mới là biến thái, ta không phải biến thái.”
“Bạch Thiên Hào, ngươi đừng lãng phí thời gian nữa.” Dương San nói: “Ta không xem trọng ngươi chút nào. Ngươi ngay cả một phần vạn của chồng ta cũng không bằng.”
“Ngươi nói khiến ta trăm mối không có cách giải.” Bạch Thiên Hào cau mày: “Mặc dù Bạch Thiên Hào ta đã có tuổi nhưng cũng thuộc loại tráng niên, lại có tài sản hơn trăm triệu, đằng sau có Bạch gia chống đỡ, ngươi có lý do gì mà không thích ta, mà lại đi thích tên tiểu bạch kiểm chẳng có ưu điểm gì thế?”
Hạ Thiên bật cười: “Cái này mà ngươi cũng không rõ sao? Bởi vì dung mạo của ngươi xấu, còn ta thì đẹp trai.”
“Ngươi đẹp trai?” Bạch Thiên Hào một lần nữa phình bụng cười to: “Được, cứ coi như ngươi đẹp trai đi, thế thì sao? Có rất nhiều người đẹp trai, có thể no bụng sao? Ngươi có bao nhiêu tiền? Ngươi có thể cho Dương San cuộc sống ra sao?”
Dương San cảm thấy buồn cười: “Ngươi cho rằng ta là nữ nhân như thế nào? Ta sẽ quan tâm đến loại vật chất kia sao?”
“Có quan tâm hay không là một chuyện, có hay không lại là chuyện khác.” Gương mặt Bạch Thiên Hào hiện lên sự kiêu ngạo: “Nam nhân không thể không có sự nghiệp, cũng không thể không có tiền. Có tiền thì muốn làm gì thì làm, có tiền thì có thể…”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ngươi cũng chẳng có nhiều tiền. Với chút tiền này của ngươi chỉ đủ mua một ngôi mộ mà thôi.”
“Tiểu tử, khẩu khí của ngươi thật sự quá phách lối.” Bạch Thiên Hào khịt mũi coi thường; “Tài sản hơn trăm triệu trong mắt ngươi chỉ đủ mua một ngôi mộ, ngươi cho rằng ngươi là ai?”
“Ta là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Thật ra ta nói sai rồi, chút tiền đó của ngươi ngay cả mộ cũng không mua nổi.”
Gương mặt Bạch Thiên Hào vẫn tràn đầy khinh thường như cũ: “Hạ Thiên? Là đại nhân vật gì? Hay là công tử ca của một nhà nào đó? Hay là…”
Đang nói, ông ta đột nhiên đổ mồ hôi lạnh: “Ngươi vừa nói ngươi là ai?”
“Hạ Thiên.” Dương San thay Hạ Thiên lặp lại một lần nữa: “Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
“Hạ Thiên, Giang Hải?” Biểu hiện của Bạch Thiên Hào rốt cuộc ngưng trọng lên: “Ngươi không phải thần y Hạ Thiên, chồng của Kiều Tiểu Kiều chứ?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Tiểu Kiều là vợ của ta?”
“Ngươi đã có vợ, vì sao lại còn muốn dây dưa Dương San?” Bạch Thiên Hào có chút tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên nói: “Liên quan gì đến ngươi.”
“Cho dù ngươi là Hạ Thiên thì tính sao? Nơi này là Tuyết Thành, ta có thể giết chết ngươi bất cứ lúc nào.” Bạch Thiên Hào hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Sau đó, ta sẽ ném ngươi lên tuyết sơn, cam đoan mấy trăm năm sau cũng không có ai phát hiện thi thể của ngươi.”
Dương San lạnh giọng nói: “Ngươi không muốn chết, tốt nhất ngươi nên rời đi ngay bây giờ, đừng nên ép ta giết ngươi.”
“Tốt, tốt, tốt.” Bạch Thiên Hào ý vị thâm trường nhìn Hạ Thiên, sau đó hỏi: “Nghe nói ngươi có đến mười mấy nữ nhân, người nào cũng đều khuynh quốc khuynh thành, lại còn trung thành có một không hai với ngươi. Trước kia ta không tin, bây giờ xem ra là thật, nhưng ta không phục.”
Hạ Thiên bật cười: “Ngươi có phục hay không cũng chẳng liên quan đến ta.”
“Ta muốn đánh cược với ngươi một lần.” Bạch Thiên Hào chỉ vào Hạ Thiên, trịnh trọng nói: “Trong vòng ba ngày, ta sẽ để Dương San hồi tâm chuyển ý yêu ta.”
Dương San bó tay: “Ngươi đừng có si tâm vọng tưởng nữa.”
“Hạ Thiên, ngươi có dám đánh cược với ta không?” Ánh mắt Bạch Thiên Hào tràn đầy khinh miệt.
“Ngớ ngẩn.” Hạ Thiên không thèm để ý đến loại người đầu óc có vấn đề này: “Đầu óc của ngươi có bệnh, ngươi nên về nhà tìm bác sĩ kiểm tra đi, nếu để muộn sẽ không chữa được đâu.”
“Ngươi tưởng ngươi là thần y à?” Bạch Thiên Hào kích động, đột nhiên móc một cây súng lục từ trong ngực ra, chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi không dám bởi vì ngươi không có can đảm, ngươi chẳng qua chỉ mượn thế của tập đoàn Thần Y mà thôi. Không có tập đoàn Thần Y, ngươi ngay cả một người bình thường cũng không bằng. Bây giờ ta sẽ nổ súng bắn… A?”
Đùng!
Lời còn chưa nói hết, tiếng súng nổ đã vang lên.
Tuy nhiên, người bị bắn trúng không phải là Hạ Thiên mà là Bạch Thiên Hào ông ta.
Ngực Bạch Thiên Hào trào máu, rất nhanh nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi vốn đã màu đỏ.
“Không thể nào?” Bạch Thiên Hào hoàn toàn không tiếp nhận được sự thật này, chỉ là cơ thể dần dần bất lực, rất nhanh ngã xuống đất, không rõ sống chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận