Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4322: Ngươi chính là Dạ Đế?

Hạ Thiên quả thật có chút chịu không nổi đám kim kiếm trảm kích.
Đồng thời, Hạ Vô Kỵ cũng không chống đỡ nổi kiếp lực chuyển vận lớn đến như vậy. Huống chi Phù Diêu Tiên Tử vẫn đang tiến hành trảm kích kim nguyệt trên bầu trời, khiến cho ông ta một lần nữa bị thương nặng.
Phù Diêu Tiên Tử cũng không tốt hơn, trên người đã xuất hiện mấy vết thương.
Trong lúc cả ba có khả năng lưỡng bại câu thương, một sợi khí tức cực kỳ lâu đời lặng yên bay đến.
Trong chớp mắt đã tràn ngập toàn bộ Thiên Hà Giới.
Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, nó đã bao phủ tất cả mọi người lại.
Một giây sau, Thiên Hà Giới đột nhiên không còn nữa, chẳng còn gì nữa.
Người ở đây đều không thấy, nước thiên hà cũng không thấy, thậm chí vòng kim nguyệt có chút không trọn vẹn trên bầu trời cũng không thấy.

“A!”
Hạ Thiên cảm thấy toàn thân trên dưới đều đau, giống như bên trong bên ngoài cơ thể đang có lửa thiêu đốt hắn.
Rất nhanh, hắn ý thức được mình đang ở bên trong một khu phế tích.
Nơi này bị tàn phá không chịu nổi. Lọt vào tầm mắt chỉ toàn là sự hoang tàn, vắng vẻ, bốn phía còn có cỏ dại rậm rạp, mạng nhện dày đặc.
“Đây là nơi nào?”
Hạ Thiên chậm rãi đứng dậy, đau đến hít một hơi khí lạnh. Hắn cúi đầu xuống, phát hiện quần áo của mình cũng bị rách, trên người còn có mấy trăm vết thương màu đen.
Không cần đoán, những vết thương này là do kim kiếm lưu lại.
Về phần vì sao vết thương lại màu đen, Hạ Thiên cũng không biết, cũng có thể có liên quan đến cơn đau giống như bị đốt.
“Vợ Phù Diêu.”
Hạ Thiên cao giọng hô, nhưng xung quanh không có ai đáp lại: “Tại sao ta lại ở đây?”
Sau vài giây cẩn thận nhớ lại, hắn chỉ nhớ mình đang đánh nhau với Đại chí tôn Hạ Vô Kỵ, đánh đến thời điểm mấu chốt, một sợi khí tức màu đen xuất hiện, sau đó thì hắn bị bắt mất.
Chờ tỉnh táo lại, hắn đã ở đây.
“Chẳng lẽ là pháp thuật thần thông của tên đại chí tôn ngớ ngẩn đó?”
Hạ Thiên lắc đầu, cảm thấy không có khả năng. Bởi vì hắn phát hiện lúc đó Hạ Vô Kỵ cũng cảm thấy ngoài ý muốn nhưng lại không cách nào phản kháng.
Hắn cảm nhận cơ thể của mình một chút, phát hiện kiếp lực giống như bị một luồng khí tức màu đen khóa lại, Nghịch Thiên Bát Châm cũng không dùng được.
Duy nhất có thể dùng chỉ còn lại Băng Hỏa Linh Thể và tĩnh linh văn.
Tuy nhiên, hắn vừa vận tĩnh linh văn chuyển hóa linh khí làm kiếp lực, một sợi kiếp lực rất nhanh bị khí tức màu đen khóa chặt, không cách nào sử dụng.
“Nếu biết là tên ngớ ngẩn nào giở trò quỷ, ta nhất định phải xử lý hắn.”
Hạ Thiên nhịn không được bĩu môi mắng một câu. Lần trước bị Dạ Ngọc Mị ép khô tu vi, mặc dù cảnh giới bị rơi xuống nhưng Nghịch Thiên Bát Châm vẫn có thể sử dụng, cho nên hắn hoàn toàn không cần lo lắng.
Hiện tại kiếp lực bị khóa, Nghịch Thiên Bát Châm cũng không thể dùng. Rắc rối rồi đây.
“Được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì.”
Hạ Thiên nhếch miệng, cũng lười suy nghĩ nhiều, cũng thấy không cần thiết phải suy nghĩ: “Tìm vợ Phù Diêu trước rồi hãy nói.”
Bên ngoài phế tích là rừng rậm mênh mông.
Những loại cây này vô cùng kỳ lạ, toàn thân màu đỏ giống như bị máu thẩm thấu.
Lá cây như bàn tay người, trên cành còn kết không ít quả, nhưng rất mỏng, ngay cả mạch máu cũng có thể nhìn thấy rõ bên trong.
Hạ Thiên tiện tay hái xuống một lá. Nhìn kỹ một chút, hắn phát hiện bên trong có chất lỏng lưu động.
Xoạt.
Hạ Thiên cắn một cái, nhai một chút lại phun ra: “Cái thứ gì đây? Khó ăn quá.”
“Ha ha ha.”
Lúc này, trên cây vang lên tiếng cười: “Tiểu huynh đệ, ngươi đúng là lỗ mãng. Loại cây không rõ lai lịch mà cũng dám ăn?”
“Ngươi là ai?” Hạ Thiên ngẩng đầu liếc qua, lười biếng hỏi.
Một bóng người từ trên cành cây rậm rạp nhảy xuống, rơi xuống trước mặt Hạ Thiên.
“Tạ hạ Dạ Mộng Bạch, người ta hay gọi là Dạ Đế, ngươi xưng hô như thế nào?”
Người này nhìn qua khoảng hai lăm hai sáu tuổi, dáng dấp vẫn còn rất phong nhã. Hắn mặc một bộ áo xanh, cầm một cây sáo trúc, khóe miệng lúc nào cũng nhếch lên, lộ ra nụ cười như không cười.
“Ngươi chính là Dạ Đế?” Hạ Thiên lập tức hào hứng lên. Hắn quan sát người kia một lúc: “Ngươi chính là người đã viết Nghịch Thiên Chân Kinh? Sau đó sáng tạo ra Nghịch Thiên Bát Châm?”
“Cái gì chân kinh? Cái gì bát châm?”
Vẻ mặt Dạ Mộng Bạch hiện lên sự nghi hoặc: “Ta vừa mới phi thăng từ trái đất đến đây, ta còn muốn hỏi ngươi nơi này có phải là Chân Tiên giới hay không?”
“Chân Tiên giới? ’ Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi cảm thấy nơi này có giống Chân Tiên giới không?”
Dạ Mộng Bạch nhìn lướt sang xung quanh, cười khan: “Xác thực không giống.”
“Đương nhiên không giống rồi, bởi vì nơi này chính xác không phải Chân Tiên giới.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Nơi này là liên minh tu tiên, cụ thể là chỗ nào thì ta cũng không biết rõ nữa.”
Dạ Mộng Bạch không khỏi mở to mắt: “Đúng là có liên minh tu tiên. Ta còn tưởng rằng nó chỉ là truyền thuyết thôi chứ.”
Hạ Thiên nói: “Không phải hai vạn năm trước ngươi đã từng đến đây sao? Ngươi còn giả vờ giả vịt ở đây làm gì?”
“Ngươi nói cái gì?”
Mặt Dạ Mộng Bạch không chút biểu cảm, nói với Hạ Thiên: “Vị tiểu huynh đệ này, năm nay ta chẳng qua chỉ mới hai lăm tuổi, tại sao ngươi lại nói ta đã từng đến đây hai vạn năm trước chứ?”
Hạ Thiên cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng hắn có thể xác định người này không phải đang nói dối.
“Ta không phải tiểu huynh đệ. Năm nay ta đã ba mươi hai. Tính như vậy, ngươi phải gọi ta là đại ca.”
Hạ Thiên nhếch miệng, bổ sung một câu: “Nhưng diện mạo này của ngươi chưa chắc có tư cách làm tiểu đệ của ta.”
“Gọi ngươi một tiếng ca thì được, đại ca thì thôi đi.”
Dạ Mộng Bạch liên tục khoát tay, cung kính thi lễ với Hạ Thiên một cái: “Nhưng vị huynh đài này, ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi tên gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận