Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2501: Đáng sợ quá đi

Thạch Thuần không thích đánh nhau, dù sao nàng vẫn còn là con nít.
Còn Dương San thì lại chính là một người bình thường không hơn không kém.
Nếu như hai người nữ tử yếu ớt bọn họ đánh nhau với một ninja đỉnh cấp, có lẽ không có bao nhiêu phần thắng.
Đại thúc trung niên tên Jubee cũng không máu chiến cho lắm, suy cho cùng hắn tới đây cũng là do bị cưỡng ép chiêu mộ mà thôi, hiện tại trong lòng hắn chỉ mong sao sáng mai không phải đi làm.
Thế là sau khi ba người thương lượng với nhau, quyết định lấy việc đánh bài để phân thắng thua.
Tên Jubee kia rất thành thật nói rằng bởi vì hắn suốt ngày tăng ca, hoàn toàn không có thời gian giải trí, cho nên cũng chưa từng đánh bài.
Thạch Thuần nghe vậy liền vui mừng, nhanh chóng dạy hắn chơi đấu địa chủ.
Không thể không nói, quy tắc chơi đấu địa chủ quá là đơn giản, dạy xong hai ván hắn đã học được rồi.
Vừa mới bắt đầu Dương San còn cảm thấy Thạch Thuần có chút không thật thà, thế mà dùng loại phương pháp này hố bạn bè quốc tế…À không, kẻ thù ngoại quốc.
Đợi đến khi đấu mấy ván chính thức, thậm chí nàng còn trách Thạch Thuần không nên dạy quy tắc cho đối phương, cứ thẳng tay bắt nạt đối phương mới đúng.
Qua mười ván, Jubee làm địa chủ mười ván, sau đó đánh cho Thạch Thuần và Dương San không còn manh giáp.
“Này, nói thật đi, có phải ngươi chơi ăn gian đúng không?”
Thạch Thuần vứt bài trong tay, ánh mắt hoài nghi nhìn xem Jubee.
Jubee có chút thẹn thùng sờ ót, lắc đầu liên tục: “Sao có thể, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy, không đâu.”
“Thật không?” Thạch Thuần cũng xác định đối phương không có hiệu chơi ăn gian, vậy chỉ có thể nói vận khí của đối phương quá mạnh.
“Thật.” Tên Jubee kia lập tức gật đầu.
Dương San chán nản nhìn về phía Thạch Thuần: “Làm sao bây giờ?”
“Ta nào biết được.” Thạch Thuần bĩu môi, “Đánh nhau thì không thể, ta là bé ngoan đấy.”
“Vẫn nên nhận thua vậy, cùng lắm là ở đây ba ngày.”
“Ba ngày?” Dương San nhìn lướt qua căn phòng, có chút lo lắng nói: “Thế đồ ăn thức uống làm sao bây giờ?”
Thạch Thuần chớp mắt, kỳ quái nói: “Ta được anh rể tẩy tủy cho rồi, coi như không ăn không uống một năm rưỡi cũng chẳng sao.”
Dương San trong nháy mắt liền im lặng: “......”
“Dương tỷ tỷ, chẳng lẽ anh rể chưa tẩy tủy cho ngươi?” Thạch Thuần không hiểu hỏi.
Dương San lộ vẻ yếu ớt, ngại ngùng nói: “Kỳ thực ta không phải là nữ nhân của Hạ tiên sinh, ta cũng không biết tại sao những người kia lại muốn nhằm vào ta.”
“Không đúng, nếu những người kia nhằm vào ngươi, vậy đã nói rõ ngươi chính là nữ nhân của anh rể.” Thạch Thuần nói chắc nịch.
Dương San mờ mịt nói: “Nhưng ta thật sự không phải.”
“Vậy ngươi thích anh rể không?” Thạch Thuần hỏi ngược lại.
“Ta... Ta không biết.”
Dương San vô thức muốn lắc đầu, kết quả trong đầu không tự chủ hiện lên bóng dáng của Hạ Thiên, sâu trong nội tâm lại có loại rung động không rõ, nhất thời giật mình.
Ánh mắt Thạch Thuần sáng lên, linh hồn hóng hớt trong người bùng cháy: “Vậy ngươi và anh rể sao lại biết nhau, rồi có chuyện xưa gì thế, mau nói đi.”
“Ta và Hạ tiên sinh nào có chuyện xưa gì.” Dương San hơi đỏ mặt, lắc đầu liên tục phủ nhận.
Thạch Thuần thoạt nhìn là một tiểu cô nương, nhưng sâu trong nội tâm lại là linh hồn của một lão bà cực kỳ lắm chuyện, loại biểu cảm muốn nói còn ngại như Dương San xem như gãi đến chỗ ngứa của nàng, khiến nàng càng ngày càng hứng thú.
Một bên Jubee vẻ mặt ngơ ngác, thấy hai tiểu cô nương kia vậy mà quẳng hắn ra sau, không coi ai ra gì hóng chuyện, làm cho hắn muốn biến mất ngay tắp lự.
“Này, này...” Jubee chờ trong chốc lát, phát hiện Thạch Thuần và Dương San vẫn không nhìn hắn, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Ta muốn nói...”
Lúc này, Dương San vì đủ loại lời nói ngon ngọt của Thạch Thuần cũng nói tới quá trình quen biết Hạ Thiên, cùng với trải nghiệm của nàng ở núi Thanh Phong.
Dương San kể lại rất cặn kỹ, Thạch Thuần cũng nghe rất nhập tâm, hai người thật sự quên mất hoàn cảnh của các nàng, quên luôn ở đây còn một người.
“Haiz, thôi vậy.” Sau khi Jubee thử mấy lần không được, thở dài, tự nhủ với bản thân: “Ta vẫn nên trở về đảo quốc thì hơn, nhiệm vụ này không thích hợp với ta.”
“Làm phiền hai vị rồi, ta đi trước đây.”
Không đợi Thạch Thuần và Dương San đáp lại, Jubee đã đứng dậy bước về một hướng, chưa đi được hai bước cả người hắn liền biến mất.
“Người kia cứ thế đi hả?” Thạch Thuần tròng mắt xoay chuyển, cẩn thận đánh giá bốn phía.
Dương San ngẩn người, lúc này mới hồi phục tinh thần, phát hiện đã không còn thân ảnh của đại thúc trung niên kia nữa.
“Đi thật hay là cố ý gạt chúng ta?” Thạch Thuần đứng lên, vòng quanh phòng ba vòng, “Đúng là không còn mùi của hắn nữa, cơ mà hắn đi như thế thì nhiệm vụ tính sao?”
Dương San vô thức hỏi: “Nhiệm vụ gì?”
“Nhiệm vụ coi chừng chúng ta.” Thạch Thuần bất mãn nhìn Dương San, “Dương tỷ tỷ, ngươi thực sự có hơi ngốc nghếch đấy.”
“A, đúng.” Dương San vỗ đầu mình một cái, lại nói: “Có phải hắn nấp rồi hay không.”
Thạch Thuần vuốt cằm, bày ra dáng vẻ thám tử lừng danh Conan, thuận miệng suy luận nói: “Nhiệm vụ của hắn chính là coi chừng chúng ta, không gian này cũng có thời gian quy định, hắn cần gì phải nấp chứ.”
“Trừ phi hắn có sở thích đặc thù gì đó, ta nghe nói người đảo quốc đều rất biến thái, thích nhìn trộm, chẳng lẽ...”
“Ngươi đừng nói nữa, đáng sợ quá đi.” Dương San nghe vậy, không khỏi túm chặt cổ áo.
Thạch Thuần lại tìm vài vòng, bỗng nhiên nhìn thấy một khe nứt trong không gian, sau đó có mấy bóng người đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận