Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2424: Chém

“Ngươi là người trên đảo?” Hoàng đảo chủ vừa nhìn trang phục váy trắng của thiếu nữ kia lập tức cười nói: “Lão phu là bằng hữu của âm Hậu, bây giờ tạm thời không giải thích được với ngươi, cho nên tốt nhất các ngươi đừng nhúng tay.”
Đừng nhìn chỉ có thiếu nữ váy trắng này xuất hiện, Hoàng đảo chủ nói chính là các ngươi, rõ ràng có ám chỉ gì khác.
“Ngươi thực sự là bằng hữu của âm Hậu?”
Thiếu nữ váy trắng có chút không tin, ánh mắt nghi ngờ soi xét năm người Hoàng đảo chủ.
“Đương nhiên rồi!” Hoàng đảo chủ không có tâm trạng đi phí lời với một nữ hài tử, “Người trong trận pháp cũng là kẻ thù của âm Hậu, ta không cầu các ngươi hỗ trợ, nhưng cũng đừng thêm phiền.”
Thiếu nữ váy trắng quan sát một hồi, vẫn không phân rõ địch bạn, không khỏi nói: “Mặc kệ ngươi có phải bằng hữu của âm Hậu hay không, tóm lại bây giờ lập tức dừng tay, tất cả các ngươi đi với ta một chuyến.”
“Đúng sai ra sao phải giao cho các hộ pháp và âm Hậu xét đoán.”
Hoàng đảo chủ chuẩn bị nhiều năm như vậy mới có được một cơ hội chế trụ Hạ Thiên, làm sao có thể cứ thế buông tay.
“Cô bé à, đừng xen vào việc của người khác!”
Hoàng Đảo Chủ quả thật có chút tức giận, khiển trách quát mắng: “Lão phu là bằng hữu chí cốt nhiều năm với âm Hậu, cũng coi như nửa chủ nhân của đảo Sương Nguyệt, bây giờ ta ra lệnh cho ngươi nhanh chóng rời khỏi đây!”
Kiểu nói này của Hoàng đảo chủ khiến thiếu nữ váy trắng cực kỳ không vui.
“Thái độ kém như thế, ta thấy ngươi cũng không phải người tốt gì!”
Thiếu nữ váy trắng cũng bật lại ngay, chỉ vào Hoàng đảo chủ nói: “Năm người các ngươi bắt nạt một người, đúng là không biết xấu hổ!”
Đoạn Nhất Lang từ trước đến nay luôn háo sắc, nhưng mà lúc này cũng không chịu nổi cơn tức, gầm lên với Hoàng đảo chủ: “Ngươi tán phét với nha đầu này làm gì, thẳng tay giết luôn đi!”
“Nhanh lên đi!” Thang bà bà cũng hét lên, “Bà đây sắp không chịu nổi rồi, nếu còn tiếp tục đợi đến khi Hạ Thiên thoát ra, thì tất cả sẽ phải chết!”
Sử Bội La và Cao Vô Ưu cũng cảm thấy Hoàng đảo chủ không được quả quyết cho lắm, sao trước giờ bọn hắn không phát hiện ra nhỉ, ngay cả đối phó với một đứa bé cũng chần chừ lâu như vậy, thật là có cảm giác thành sự không có, bại sự có thừa.
“Cút sang một bên!”
Hoàng đảo chủ quát khẽ một tiếng, giơ tay lấy mấy điểm hàn quang trên trường kiếm điểm vào trên người thiếu nữ váy trắng.
Thiếu nữa váy trắng còn muốn nói gì đó, bỗng dưng nàng cảm giác có một cỗ lực lượng vô hình đánh về phía mình, khiến nàng sợ đến mức kêu toáng lên.
“Phi Ảnh!”
Chỉ thấy bóng đen vốn đang chống đỡ trường kiếm màu bạc cho Hạ Thiên lập tức bay đến chắn trước người thiếu nữa kia, nó há mồm nuốt những hàn quang mà Hoàng đảo chủ điểm ra vào bụng.
“Phệ quang thú?” Hoàng đảo chủ liếc nhìn quái thú kia, không khỏi kêu một tiếng: “Dám làm loạn linh khí Nguyệt Hoa của lão phu, đúng là tự tìm chết!”
Cái thứ gọi là phệ quang thú có dáng dấp giống con chó mực, chỉ là bốn chân có móng vuốt y hệt loài chim, hơn nữa còn có một đôi cánh màu đen to lớn, miệng há ra có thể lớn hơn cả cơ thể hắn.
Đây cũng là một đặc sản trên đảo Sương Nguyệt.
“Phi Ảnh, cắn hắn!”
Thiếu nữ váy trắng hiển nhiên coi phệ quang thú như chó mà nuôi, trực tiếp hạ lệnh cho nó.
Có điều con phệ quang thú kia còn thật sự nghe lời, sau khi sửng sốt liền bay về phía Hoàng đảo chủ.
Hoàng đảo chủ khẽ chuyển mình tránh thoát khỏi con phệ quang thú kia, sau đó đánh một chưởng về nó.
Con phệ quang thú kia ngã sóng soài trong bụi cỏ.
“Phi Ảnh, ngươi không sao chứ!”
Thiếu nữ váy trắng thấy sủng vật bị thương, vừa tức vừa giận, chỉ vào Hoàng đảo chủ: “Dám đánh Phi Ảnh nhà ta à, các ngươi đừng hòng thoát khỏi đây.”
Nói xong, thiếu nữ đó bỗng dưng cầm cây sáo trúc đặt bên miệng, réo rắt thổi lên.
Trong bóng đêm yên tĩnh, dưới Nguyệt Hoa bỗng dưng truyền đến một trận âm thanh quỷ dị.
Trong chốc lát, rừng cây vốn van tĩnh lập tức dậy sóng, giống như cất giấu vô số mãnh thú bất cứ lúc nào cũng có thể nhào ra cắn người khác.
Đám người Hoàng đảo chủ đương nhiên sẽ không bị loại chiến trận này hù sợ, cái bọn hắn lo chính là đám âm thanh này sẽ khiến bọn người Ứng Hiểu Nguyệt, A Cửu chú ý, nếu thế thì mọi công sức của bọn hắn liền đổ sông đổ bể rồi.
“Họ Hoàng kia, giải quyết gọn lẹ đi!”
Linh khí trong người Đoạn Nhất Lang đã sắp tiêu hao hết, đoán chừng không chống đỡ được mấy phút, “Cái đậu moá ngươi còn đợi với chờ cái gì!”
Thang bà bà cũng thúc giục nói: “Nhanh lên! Nếu con bé này lằng nhằng thì chém luôn!”
Sử Bội La và Cao Vô Ưu đã cảm giác có chút không được bình thường, bởi vì linh khí trong người bọn hắn đang ào ào chảy về hướng trận pháp, hơn nữa ngực còn như bị cục đá to đè lên, hoàn toàn không thể nói rõ tình huống hiện tại.
“Viên Nguyệt, chém!”
Hoàng Đảo Chủ cũng không phải đồ đần, chỉ là họa lớn ập đến làm hắn có chút sợ này sợ nọ, do dự lâu như vậy, không giống với sự quả quyết thường ngày.
Khi hắn vừa rứt lời, chỉ thấy thanh trường kiếm treo giữa không trung bỗng dưng bùng nổ hàn quang cực mạnh.
Toàn bộ ngôi sao trên bầu trời, thậm chí những đám mây dường như đều bị kiếm quang khuấy động, từng điểm từng điểm hội tụ tới.
Thanh kiếm màu bạc kia không ngừng phóng to, gần như chiếm nửa không trung.
Một giây sau liền biến mất tiêu, giống như chưa từng tồn tại.
Ngay sau đó, một chùm tia sáng cực lớn từ trên trời giáng xuống.
Thiếu nữ váy trắng bỗng dưng phát hiện bản thân giống như cũng ở dưới kiếm phong này, cơ thể không biết tại sao lại không nhúc nhích được, trong lòng dâng lên một ý nghĩ: Chẳng lẽ ta sắp chết rồi?
Đúng lúc này, bên tai nàng bỗng dưng vang lên một giọng nói lười biếng: “Vợ Y Y, cuối cùng nàng cũng xuất hiện rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận