Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3132: Không muốn nói chuyện với ngươi

“Không có mà.” Hạ Thiên nghiêm túc giải thích: “Ta không phải vẫn luôn ngồi đây ăn mì sao? Ta không hề rời đi mà.”
Lương Diệu Trúc cũng không tin là Hạ Thiên làm, gật đầu nói: “Y tỷ tỷ, ta cũng cảm thấy không phải hắn làm đâu. Hắn có bản lãnh này hay không thì chưa nói, ít nhất hắn không có đi ra ngoài.”
“Ngươi không hiểu hắn đâu.” Y Tiểu Âm biết rõ Hạ Thiên là ai, đương nhiên sẽ không bị mấy lời nói nhảm này của hắn lừa gạt. Nàng nói với Lương Diệu Trúc: “Ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút. Hắn có ra tay hay không, với công lực của ngươi bây giờ, hoàn toàn nhìn không ra đâu.”
Lương Diệu Trúc mở to mắt, có chút khó tiếp nhận: “Y tỷ tỷ, ngươi nói thật hay giả vậy? Hắn lợi hại như vậy sao?”
“Về sau ngươi sẽ biết.” Y Tiểu Âm thản nhiên đáp.
Lương Diệu Trúc đưa mắt nhìn Hạ Thiên, phát hiện người này vẫn lưu manh, vô lại như cũ, ngồi không có tướng ngồi, đứng không có tướng đứng, chỉ có uể oải hoặc cười hì hì, nhìn qua liền biết không phải người tốt. Vì thế, nàng tạm thời không có ý kiến với lời nói của Y Tiểu m. Nàng cũng không cảm thấy người như Hạ Thiên sẽ đạt đến tình trạng như Y Tiểu Âm đã nói.
“Xin hỏi, Hạ Thiên, Y tiểu thư, mọi người lên đường chưa?” Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của Hồ Hóa Vũ.
Lương Diệu Trúc quay người mở cửa phòng, lên tiếng phàn nàn: “Vũ ca, tại sao bây giờ ngươi mới đến? Có phải ngươi ngủ nướng hay không?”
“Ồ, thì ra Diệu Diệu ngươi cũng có ở đây.” Hồ Hóa Vũ mỉm cười xoa đầu Lương Diệu Trúc, sau đó quay sang chào hỏi Hạ Thiên và Y Tiểu m.
Hắn ta nói: “Bởi vì liên minh giới y học phía Bắc đến sớm, cho nên cuộc họp nhỏ dự kiến vào ngày hôm nay được hủy bỏ, trực tiếp đi thẳng vào đại hội y giới luôn, tranh thủ trong ba ngày chọn ra thần y cộng tôn giới y học Nam Bắc. Mười giờ sẽ bắt đầu tỷ thí, chúng ta qua đó đi.”
“Được, bây giờ chúng ta đi thôi.” Y Tiểu Âm gật đầu, đặt chén trà xuống, chậm rãi đứng lên.
Hạ Thiên tất nhiên là thuận theo ý kiến của Y Tiểu m. Mặc dù hắn chẳng có hứng thú cho lắm với đại hội này, cũng chướng mắt đám gọi là y sư trình độ tam lưu, nhưng đi theo xem náo nhiệt cũng tốt.
Một nhóm bốn người ngồi xe Hồ Hóa Vũ đến Cổ Nguyên Lâu.
Lầu một đã được sửa chữa, công nhân lui tới có chút tấp nập, đồng thời còn có không ít bác sĩ mặc trang phục khác nhau qua lại bên trong, nhìn hơi có cảm giác hoa mắt.
“Ồ, nơi này sao vậy?” Sau khi xuống xe, Lương Diệu Trúc nghi hoặc nhìn lầu một Cổ Nguyên Lâu, tiện tay giữ lại một công nhân: “Nơi này trước kia không phải là nhà ăn sao? Chẳng lẽ muốn trang trí dùng để kinh doanh cho việc khác?”
Công nhân kia đáp: “Không phải. Hôm qua ở đây có người đánh nhau, làm hỏng lầu một. Bây giờ chúng ta đang sửa chữa lại.”
“Ai lại ngu ngốc như thế, cũng dám đánh nhau trong Cổ Nguyên Lâu?” Lương Diệu Trúc không khỏi mở to mắt: “Họ không biết đây là sản nghiệp của hiệp hội y giới sao? Ông chủ của các ngươi đâu?”
Người công nhân kia do dự một chút rồi đáp: “Ông chủ hình như bị đánh chết ngày hôm qua rồi.”
“Cái gì?” Lương Diệu Trúc bị chọc tức: “Ông chủ Lương là bà con xa của Cửu thúc ta. Là ai đánh? Ngươi mau nói cho ta biết, ta tìm hắn tính sổ.”
Hồ Hóa Vũ ho khan hai tiếng: “Đừng hỏi nữa. Lương Tế Dân là bị trừng phạt đúng tội.”
“Vũ ca, chẳng lẽ ngươi đánh chết ông ấy?” Lương Diệu Trúc nhướng mày, khó chịu nói: “Cho dù ông ấy bị trừng phạt đúng tội, ngươi cũng không thể nể mặt ta tha cho ông ấy một mạng sao?”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Tên ngốc đó chỉ tìm chết mà thôi.”
“Là do ngươi đánh chết.” Lương Diệu Trúc ngẩn người, lập tức kịp phản ứng.
“Không phải.” Hồ Hóa Vũ thay Hạ Thiên giải thích, xích lại gần nói một cái tên vào tai Lương Diệu Trúc.
“Là ông ta.” Ánh mắt Lương Diệu Trúc hiện lên sự chán ghét: “Lão đầu nhi đó rất buồn nôn. Khi còn bé, ta nhìn thấy ông ta, ta đã cảm thấy toàn thân không thoải mái. Người này lúc nào cũng giả bộ đứng đắn. Ta đã sớm nghe nói ông ta đã hại không ít tiểu cô nương. Ông ta ở đâu rồi?”
Hồ Hóa Vũ thản nhiên đáp: “Đã chết rồi, tro cốt đã đưa về Thục Đô.”
“Lão gia hỏa đó sớm đáng chết.” Lương Diệu Trúc hừ nhẹ một tiếng: “Khi ta còn bé, ông ta còn muốn gạt ta đi xem cá vàng. Ông ta tưởng ta cái gì cũng không biết sao? Đúng là biến thái.”
Nói xong, nàng bỗng quay sang giải thích với Hạ Thiên: “Đừng hiểu lầm, ta không có mắng ngươi, mặc dù ngươi cũng biến thái.”
“Ngươi muốn ăn đòn đúng không?” Hạ Thiên khó chịu hỏi.
“Ta không phải sợ ngươi nghĩ rằng ta cố ý nói ngươi, ta chỉ muốn giải thích thôi.” Lương Diệu Trúc trừng mắt lại với Hạ Thiên: “Tại sao ngươi còn không biết lòng tốt của người khác?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi chẳng những xấu, xem ra đầu óc cũng không được thông minh cho lắm.”
“Ngươi mới là đầu óc không được thông minh.” Lương Diệu Trúc nói với Hạ Thiên: “Hôm nay đại hội rất quan trọng. Hồ nãi nãi ký thác hy vọng vào ngươi, ngươi đừng làm cho bà thất vọng. Bằng không, ta không bỏ qua cho ngươi đâu.”
“Ngực ngươi nhỏ quá, ta không muốn nói chuyện với ngươi.” Hạ Thiên cũng lười phản bác, chủ yếu là cảm thấy không có ý nghĩa. Nếu Lương Diệu Trúc đủ đẹp hoặc dáng người tốt một chút, hắn nhất định muốn nói chuyện nhiều hơn với nàng, cho dù cãi nhau cũng tràn đầy phấn khởi.
Đáng tiếc, Lương Diệu Trúc cách tiêu chuẩn thấp nhất của hắn vẫn còn kém một chút. Cho nên, hắn ngay cả đấu võ mồm cũng không có hứng. Nếu là A Cửu hoặc Tô Bối Bối, cam đoan tranh đấu một ngày một đêm cũng không chán.
Lương Diệu Trúc đại khái cũng ý thức được điều này, phát hiện Hạ Thiên đánh giá người nàng một chút, sau đó lộ ra biểu hiện không hứng thú lắm, khiến cho nàng tức đến mức muốn đánh người.
“Ngươi chờ đó cho ta, sớm muộn gì cũng có ngày ta đánh ngươi một trận, để ngươi không dám xem nhẹ ta.”
Lương Diệu Trúc nhìn theo bóng lưng của Hạ Thiên, âm thầm nghiến răng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận