Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3503: Làm người xấu cũng dở tệ

“Ngươi cũng lên luôn đi.” Hạ Thiên từ trước đến nay không có thói quen nuông chiều người xấu, một người một cước đá bay ra ngoài, rơi xuống tảng đá đã lung lay sắp đổ kia.
Đám quần chúng vây xem thấy không ổn, lập tức xoay người bỏ chạy.
“Muốn chạy thì cũng đã muộn rồi.” Thân hình Hạ Thiên như quỷ mị xuyên qua đám người. Tiếp theo, bọn họ từng người bay lên, bao gồm nam nhân đội mũ lưỡi trai cùng gia đình sát thủ kia nằm cùng một chỗ.
Nhiếp Tiểu Lý không thể không cảm thán sự cường đại của Hạ Thiên, nhưng vẫn hỏi một câu: “Bọn họ không chết sao?”
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng yên tâm đi, không chết được đâu, chỉ là đời này của bọn họ chỉ có thể nằm thôi.” Hạ Thiên dừng một giây, sau đó mỉm cười nói tiếp: “Về phần tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, cũng chẳng liên quan đến chúng ta.”
Nhiếp Tiểu Lý nhìn những người kia, cũng không tiếp tục làm thánh mẫu nữa: “Cảnh sát lập tức đến ngay, giao những người này cho bọn họ xử lý.”
Hạ Thiên đương nhiên không có ý kiến, còn rất tự nhiên tiến lên ôm eo Nhiếp Tiểu Lý: “Được rồi, vợ tiếp viên hàng không, chúng ta đi thôi.”
“Ngươi…” Nhiếp Tiểu Lý cảm thấy eo bị xiết chặt. Nàng quay sang nhìn Hạ Thiên, phát hiện gương mặt của hắn cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, giống như chỉ đang làm một chuyện rất bình thường, rất tự nhiên, vì thế nàng cũng không tiện nói cái gì.
Hạ Thiên đã thành thói quen. Hắn và Ninh Nhụy Nhụy, Lam Y Nhân, còn có Tô Bối Bối khi xuất hành đều ôm eo như thế.
Sau khi hai người rời đi không bao lâu, người nằm trên tảng đá dần dần tỉnh lại.
Ba tảng đá hoàn toàn không cách nào chịu đựng nổi. Với nhiều người như vậy, nó đã có dấu hiệu trượt xuống.
“Chồng, tảng đá sắp không chịu nổi nữa rồi. Nhân lúc nó còn trụ được, chúng ta nhảy lên vách đá đi.” Đinh Tiên Nhi tuyệt không kiêng kỵ.
Hoa Nhất Lang vô cùng đồng ý: “Ta đếm một hai ba, chúng ta cùng nhau nhảy.”
“Không!” Lập tức có người phản đối: “Đã không ổn rồi, nếu ngươi nhảy lên, chúng ta sẽ cùng tảng đá rơi xuống.”
“Các ngươi đã nhận tiền, đương nhiên phải nhượng bộ một nhà chúng ta chứ.” Đinh Tiên Nhi bất mãn nói.
Một người khác phản bác: “Thu chỉ là tiền diễn kịch, bây giờ mạng người quan trọng, chúng ta phải rời đi trước, sau đó sẽ nghĩ cách cứu các ngươi.”
“Đánh rắm!” Hoa Nhất Lang bỗng dưng quát lớn: “Lão tử định đoạt, nếu không phục, các ngươi có tin đôi độc giải này phế bỏ các ngươi hay không.”
Khiếp sợ sự độc ác của Hoa Nhất Lang, đám người kia nhìn nhau, không dám nói thêm câu nào, oán hận trong lòng điên cuồng phát sinh.
Thật ra, bọn họ chỉ cần nằm bất động, mặc dù ba tảng đá hơi lắc lư nhưng cũng có thể kiên trì cho đến khi cảnh sát chạy đến.
Tuy nhiên, cả nhà Đinh Tiên Nhi đều là sát thủ, cho nên nửa giây cũng không chờ được.
“Ba, hai, một… A?” Hoa Nhất Lang dọa sợ những người khác. Sau khi đếm đến ba, trong lúc đang chuẩn bị nhảy lên, nam nhân đội mũ lưỡi trai bỗng nhiên ôm lấy Hoa Nhất Lang, miệng hô to: “Muốn chết thì cùng chết, người nhà các ngươi đừng hòng trốn một mình.”
“Buông tay ra.” Hoa Nhất Lang giận dữ, đôi độc giải càng không ngừng đập vào lưng nam nhân đội mũ lưỡi trai, đánh cho hắn ta thổ huyết.
Có một người dẫn đầu, những người khác cảm thấy có hy vọng sống, lập tức ôm lấy Đinh Tiên Nhi và Đinh Cao Cao: “Đúng, mọi người cùng nhau chết.”
Tảng đá vốn lung lay sắp đổ rốt cuộc không chịu được rung chuyển, rầm rầm một tiếng, lần này tuột xuống vách núi thật.
Nhiếp Tiểu Lý đã đi một khoảng cách bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn: “Ngươi có nghe âm thanh gì hay không?”
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng không cần để ý, chỉ là đám ngu ngốc đang kêu to mà thôi.” Hạ Thiên khoát tay nói.
“Thật sao?” Nhiếp Tiểu Lý hơi nghi hoặc một chút: “Có phải ba tảng đá kia tuột xuống hay không?”
Hạ Thiên nói: “Chỉ cần bọn họ nằm bất động, tảng đá sẽ không rơi xuống.”
Nhiếp Tiểu Lý nghe được ý tại ngôn ngoại trong đó, lập tức lắc đầu, không nói gì thêm.
“Tâm địa hai người các ngươi quá độc ác.” Lúc này, trên cành cây vang lên giọng nói có chút tức giận: “Hại chết mười mấy nhân mạng lại hời hợt như thế, quả thật súc sinh, các ngươi còn xứng làm người sao?”
Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn người trên cây: “Tên ngốc ngươi xuất hiện từ đâu vậy?”
“Hừ, ta là hiệp nghĩa sĩ chuyên giải quyết chuyện bất bình.” Người trên cây quát mắng: “Nhất là gặp phải loại người xem nhân mạng như cỏ rác. Ta sẽ giết các ngươi, thay trời hành đạo.”
Nhiếp Tiểu Lý lãnh đạm nói: “Ngươi muốn làm hiệp khách cái gì? Khi bọn họ thiết kế hãm hại ta, tại sao ngươi lại không xuất hiện? Tại sao vừa rồi ngươi không qua đó cứu bọn họ?”
“Hừ, còn muốn giảo biện, quả nhiên là yêu nữ.” Người trên cây cười lạnh.
Hạ Thiên lười biếng nói: “Vợ tiếp viên hàng không, nàng không cần nói nhảm với hắn ta. Hắn ta cũng là sát thủ, trốn ở chỗ này vốn định lấy đen ăn đen. Làm người tốt không xong, ngay cả làm người xấu cũng dở tệ. Đúng là phế vật.”
“Các ngươi nói cái gì cũng vô dụng.” Người trên cây im lặng một hai giây, sau đó lớn tiếng nói: “Tốt nhất ngươi nên thúc thủ chịu trói, có lẽ còn có thể bảo vệ cái mạng chó của mình. Bằng không, ngươi tuyệt đối… A!”
Lời còn chưa nói hết, người này đột nhiên phát hiện người bay lên không, nhưng bay chưa đến hai ba giây, cả người đã rơi xuống vách núi, rất nhanh không còn nghe thấy âm thanh.
“Sát thủ đều là mặt hàng này sao?” Nhiếp Tiểu Lý có chút thất vọng.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Vợ tiếp viên hàng không, gia gia nàng chỉ mời được mặt hàng này. Cho nên, ông ta cũng chỉ là một lão già ngu ngốc mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận