Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3253: Nàng không cần lo lắng nàng ấy đoạt vị trí của nàng

“Khả năng Thánh Đồ không chỉ có một người.” Isabella xuất hiện trên một tảng đá gần đó, gương mặt chỉ toàn là sự trào phúng: “Năng lực cũng chỉ có bấy nhiêu, cũng không biết ngươi lấy đâu ra lòng tin lại dám giả mạo ta.”
Nữ nhân kia đang bị bao vây, trong lòng có chút bối rối nhưng cũng không sợ hãi, vẫn lạnh giọng nói: “Tốt, nếu các ngươi đã có mặt đông đủ, vậy thì ta nói thẳng, ta chỉ cần mảnh vỡ kia. Các ngươi giao ra, ta có thể tha cho các ngươi một con đường sống.”
“Người bây giờ đều tự đại như vậy sao?” Isabella mỉm cười: “Ngay cả Bá tước Cuồng Hoan cũng còn chết, ngươi cảm thấy ngươi còn lợi hại hơn ông ta sao?”
“Bá tước Cuồng Hoan chẳng qua chỉ là quái vật biến dị mà thôi.” Nữ nhân kia vẫn không coi ai ra gì: “Đằng sau ta là một tổ chức khổng lồ, là con quái vật mà các ngươi không cách nào đối kháng.”
Tô Bối Bối nhếch miệng: “Là cái gọi là Trường Sinh Thánh Điện à?”
“Hình như cũng không có gì đặc biệt.” Isabella mỉm cười nói: “Chiêm Mộ Tư phụ trách Thất Thánh Đồ các người đã quy hàng chúng ta rồi đấy.”
“Tên phản đồ đó sớm muộn gì cũng bị Đại thiên sứ trừng phạt.” Nữ nhân kia hơi mất kiên nhẫn: “Ta không rảnh nói nhảm với các ngươi, rốt cuộc các ngươi có giao ra hay không?”
Hạ Thiên uể oải ngáp một cái, hơi trào phúng nói: “Đừng nói vật kia bây giờ không có trong tay ta, cho dù có, ta cũng không có khả năng giao cho các ngươi.”
“Không nằm trong tay ngươi, vậy nằm trong tay người nào?” Nữ nhân kia mở to mắt chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi đã đưa nó cho ai, ngươi mau nói ra.”
“Cho ai, ta có cần phải nói cho ngươi biết không?” Hạ Thiên cười nói: “Ngươi tưởng ngươi là ai chứ? Vợ sát thủ, vừa rồi nàng ta giả mạo nàng, bây giờ ta giao lại cho nàng giải quyết.”
Isabella gật đầu: “Đương nhiên rồi, vừa lúc Chiêm Mộ Tư có nói một số tin tức còn chưa chứng thực được, ngươi đã đưa đến cửa, vừa lúc ta lợi dụng ngươi một chút.”
“Hừ, đúng là không biết tự lượng sức mình.” Nữ nhân kia khinh thường quát một tiếng, biến thành một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Isabella.
“Chỉ cái này thôi sao?” Ánh mắt Isabella có vẻ không được hứng thú cho lắm.
Nữ nhân kia phát ra tiếng cười khinh miệt, lập tức biến mất, ngay cả tàn ảnh cũng không có.
Bốn phía chỉ còn lại sóng biển cuồn cuộn, còn có Hạ Thiên đứng im tại chỗ chưa từng động đậy, Tô Bối Bối và Isabella.
“Ngươi để nàng ta chạy trốn sao?” Tô Bối Bối nghi hoặc hỏi.
Isabella mỉm cười, hơi khinh bỉ nói: “Nếu ta bị loại huyễn thuật cấp thấp này lừa gạt, kiếp sống sát thủ của ta chẳng phải uống phí rồi sao?”
Nói xong, Isabella nhẹ nhàng nhấc bàn tay trái, mấy luồng hàn mang lóe lên giữa không trung rồi biến mất.
Phốc!
Mấy luồng tơ máu bắn tung tóe, thân hình nữ nhân Châu Á kia xuất hiện.
Nàng ta ngã xuống đất, cơ thể bị mấy sợi dây câu buộc chặt. Chỉ cần nàng ta có chút động đậy, làn da sẽ bị cắt đứt, dây câu khảm vào da thịt, không ngừng chảy máu.
“Ngươi quá yếu rồi.” Tô Bối Bối lắc đầu: “Tại sao Thất Thành Đồ lại phái một số người bản lãnh không có, đầu óc cũng không ra ngoài làm việc thế?”
Hạ Thiên cười nói: “Một tổ chức ngu ngốc, đương nhiên cũng chỉ có thành viên ngu ngốc.”
“Được rồi.” Tô Bối Bối đột nhiên cảm giác không còn thú vị nữa: “Về sau, nếu đối thủ của ngươi chỉ toàn là loại ngớ ngẩn không có trình độ này, như vậy sẽ không còn thú vị gì cả.”
“Đúng là quá chán.” Hạ Thiên cũng cảm thấy có chút nhàm chán: “Bối nha đầu, nếu không, chúng ta đi làm chuyện có ý nghĩa đi.”
“Đi cái đầu ngươi đấy, lại nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi của ta phải không?” Tô Bối Bối trừng mắt, cảnh cáo Hạ Thiên: “Đừng nghĩ đến sẽ có chuyện tốt đó đâu nhé. Ngươi chơi với vợ sát thủ của ngươi đi, ta không bị ngươi lừa đâu.”
Ban đầu, Hạ Thiên cũng chỉ thuận miệng nói một câu thôi. Nếu Tô Bối Bối bỗng nhiên rút não đồng ý, hắn xem như kiếm lợi lớn. Nếu không đồng ý, cũng chẳng có gì mất mát.
“Tuy nhiên, ngươi đã giao mảnh vỡ ý chí trái đất đó cho nữ nhân kia rồi sao?” Lúc này, Tô Bối Bối nhịn không được liền hỏi.
“Đúng vậy, ta đã đưa cho nàng ấy.” Hạ Thiên gật đầu thừa nhận.
Tô Bối Bối nghi hoặc hỏi: “Vật kia hẳn không tầm thường, vì sao ngươi không đưa cho Dạ Ngọc Mị và Nguyệt Thanh Nhã nghiên cứu một chút, lại đi đưa cho một nữ nhân không rõ lai lịch?”
“Cho ai nghiên cứu cũng vậy thôi.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Vật kia cũng chẳng phải bảo bối gì cả, tiếp xúc lâu sẽ càng có nguy hại rất lớn. Ta không muốn để Thần Tiên Tỷ Tỷ và muội muội chân dài tiếp xúc đâu. Hai nàng lại càng không. Nếu nữ nhân kia muốn, vậy thì đưa cho nàng ta, chúng ta cũng chẳng có tổn thất gì.”
Tô Bối Bối hỏi: “Ta thấy ngươi là vì dung mạo xinh đẹp của nàng ta thì có.”
“Bối nha đầu, trong mắt của nàng, ta là người nông cạn như vậy sao?” Hạ Thiên làm ra vẻ bi thương.
“Đúng, ngươi là vậy mà.” Tô Bối Bối khẳng định.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Nàng nói đúng, nữ nhân kia đích thật rất đẹp nhưng cũng không phải người. Cho nên nàng không cần lo lắng nàng ta đoạt vị trí của nàng.”
“Ta mới không thèm lo lắng.” Tô Bối Bối vô thức phản bác một câu, tiếp theo lại cảm thấy không thích hợp: “Cái gì gọi là cướp vị trí của ta? Ngươi nói cướp vị trí của ta là có ý gì?”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Đương nhiên là cướp danh ngạch vợ còn dư lại của ta. Nàng yên tâm đi, nàng luôn xếp trước, ai cũng không đoạt được. Dù sao chúng ta cũng có giao tình nhiều năm mà.”
“Ngươi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận