Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2115. Cấm thuật

Bách Thiên Lang châm hai chén trà xanh, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Hạ Lãnh và Mộc Hàm: “Mời.”
Hạ Lãnh nâng chén trà lên uống một ngụm, không có cảm giác gì.
“Cảm ơn.” Mộc Hàm nói tiếng cám ơn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, cảm giác trong trà có một sợi linh khí chuyển động ở trong răng, “Đây là loại trà gì? Sao cho tới bây giờ ta chưa uống qua?”
“Đặc sản của Vân Châu Yêu vực, đương nhiên nơi khác không có.” Bách Thiên Lang khẽ cười một tiếng: “Cho dù là chỗ này của ta, số lượng ít đến đáng thương. Mộc tiểu thư ngài đến chơi, lúc này ta mới lấy chút ít để đãi khách, nếu không thì thật sự là không nỡ.”
“Vậy thì rất cảm ơn tình cảm nồng hậu của Tạ Bách tiên sinh.” Mộc Hàm nhàn nhạt ứng phó một câu, lập tức nói: “Chúng ta vẫn nên nói thẳng vào vấn đề, quanh co quá lãng phí thời gian.”
Bách Thiên Lang gác lại ấm trà, gật đầu nói: “Người chân thật nói lời thẳng thắng, quả nhiên Mộc tiểu thư không hổ một trong đặc công lợi hại nhất trên Địa Cầu.”
“Việc ấy và đặc công đặc biệt không liên quan, lại nói đặc công lợi hại nhất là phu quân của ta, Bách tiên sinh cũng biết hắn.” Mộc Hàm thản nhiên ngăn cản sự sắt bén trong lời nói của Bách Thiên Lang: “Vẫn nên nói chuyện chính sự đi, ngươi nói Vấn Thiên Quân không chết, đã xảy ra chuyện gì?”
“Chính là ý trên mặt chữ.” Bách Thiên Lang chậm rãi nói: “Cái này là nguyên nhân ta muốn thương lượng với các ngươi.”
Mộc Hàm không truy hỏi gấp, chỉ nói: “Thế nhưng, Vấn Thiên Quân đã bị Cơ Thanh Ảnh đánh chết, điều ấy xác định là không thể nghi ngờ. Nguyệt Thanh Nhã cũng đã nói, lấy sự cao ngạo Vấn Thiên Quân, không có khả năng để lại hậu thủ gì.”
“Sai rồi.” Trên mặt Bách Thiên Lang lộ ra vẻ mỉa mai: “Nguyệt Thanh Nhã có đánh giá hoàn toàn không đúng về Vấn Thiên Quân. Ta biết nàng ấy đây là vì kiêng kị tôn giả, dù sao Vấn Thiên Quân là ân sư của nàng ấy. Con người Vấn Thiên Quân, thật sự rất lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng cũng rất gian trá, rất âm hiểm... Vì đạt được mục đích, hắn có thể không từ thủ đoạn, không tiếc bất kỳ cái giá nào, có thể nói là một tên ngụy quân tử chân chính. Chỉ là những thứ mặt tối kia của hắn, cái gọi là người trong chính phái rất ít khi nhìn thấy, bởi vì người nhìn thấy đều đã chết, đương nhiên ta là ngoại lệ.”
Mộc Hàm thuận miệng hỏi lại: “Vì sao Bách tiên sinh là ngoại lệ?”
“Bởi vì ta ăn đủ thiệt thòi của hắn, khi đó tu vi của ta và hắn không kém bao nhiêu, thậm chí càng có tiềm lực hơn so với hắn.” Nét mặt Bách Thiên Lang Thần lạnh nhạt, chỉ là đáy mắt lóe lên vài tia lửa nhỏ: “Hắn dùng mọi phương pháp để ám toán ta, thậm chí vận dụng Thủy Nguyệt hèn hạ tới đâm sau lưng ta, cuối cùng hắn thành công, làm chưởng môn Phiêu Miểu tiên môn, trở thành lãnh đạo chính phái. Mà tu vi Bách Thiên Lang ta lại trì trệ không tăng, còn trở thành yêu tiên người người muốn đánh.”
“Vốn ngươi là yêu tu, nói ngươi là yêu tiên cũng không có cái gì không đúng?” Mộc Hàm lườm Bách Thiên Lang: “Chẳng lẽ ngươi rất để ý chuyện ấy sao?”
Bách Thiên Lang khoát tay áo, nói: “Yêu là yêu, tiên là tiên, yêu tu là yêu tu, yêu tiên là yêu tiên... Điều đó không phải là cùng một chuyện, mà là khác nhau rất lớn, tuy nhiên hôm nay không phải vì đàm luận chuyện ấy.”
Mộc Hàm hơi gật đầu, mục đích lần này đi tới vô cùng rõ ràng, chính là hỏi rõ sống chết của Vấn Thiên Quân, nhưng từ trước đến nay nàng không quá thích đánh mất quyền chủ động, cho nên mới không trực tiếp đi vào chủ đề.
“Mười hai năm trước, ta đấu một hồi với Vấn Thiên Quân, cản trở một ít thời gian của hắn.” Bách Thiên Lang tiếp tục nói: “Sau đó, hắn đã mở ra trận pháp thông đạo xuyên thời gian tới Địa Cầu, sau đó khí tức của hắn liền biến mất. Ta âm thầm đi Phiêu Miểu tiên môn xác nhận, thật sự hắn đã chết.”
Lúc này, Mộc Hàm chỉ uống trà, không có hỏi tiếp.
Hạ Lãnh vẫn luôn như đồ trang trí, lặng yên ngồi ở chỗ đó, ngay cả trà cũng không có uống.
“Nhưng, khoảng thời gian trước, nhóm những hài tử của ta ở trong Yêu vực, đã nhìn thấy Vấn Thiên Quân.” Quả nhiên Bách Thiên Lang tiếp tục câu chuyện, ánh mắt ác liệt.
Lông mày dài và thanh của Mộc Hàm cau lại, hơi hoài nghi nói: “Sao ngươi có thể xác định người bọn hắn nhìn thấy là Vấn Thiên Quân, có bằng chứng gì không?”
“Ngươi thử xem cái này.” Bách Thiên Lang vừa nhấc tay, không biết làn sương trắng bay ra từ chỗ nào, hiện trước mắt Hạ Lãnh và Mộc Hàm.
Làn kia sương trắng dần dần tản ra, tạo thành một quang vụ hình tròn chu vi khoảng một thước, chỉ sau chốc lát bóng người yểu điệu hiện ra bên trong, tựa như kỹ thuật hình chiếu 3D trên Địa Cầu.
Bên trong, hiện ra tòa thành có hơi cổ xưa, nhìn qua cũng không lớn, nhưng trên đường phố có dòng người xuyên thẳng qua.
Nói là dòng người, thật ra cũng không chính xác, bởi vì trong đó còn rất nhiều hỗn hợp quái vật đang đứng thẳng đi lại, chỉ là người ở bên trong giống như không thấy kinh ngạc, như là tập mãi thành thói quen.
Không bao lâu, trong đám người có một thiếu niên áo trắng đang chậm rãi đi tới. Dáng người của thiếu niên ấy tương đối cao, lớn lên có mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong.
“Vấn Thiên Quân lúc còn trẻ, dáng dấp giống hắn như đúc.” Bách Thiên Lang thu hồi làn sương trắng, sau đó đưa cho Mộc Hàm: “Ngươi có thể chuyển giao vật này cho Nguyệt Thanh Nhã, nàng ấy sẽ tin lời ta nói.”
Mộc Hàm nhận sương trắng, không hiểu hỏi: “Nếu như chỉ có dáng dấp tương tự như Vấn Thiên Quân lúc còn trẻ, điều ấy cũng nói rõ không có vấn đề gì.”
“Mộc tiểu thư, thật ra có một chuyện, e rằng ngay cả Nguyệt Thanh Nhã chưa chắc đã biết.” Bách Thiên Lang thở dài: “Thật ra ta và Vấn Thiên Quân đều đến từ trong Yêu vực phía bắc Vân Châu, đó là cố hương của chúng ta. Thời niên thiếu vùng Yêu vực kia xảy ra một vài biến cố, có mấy vạn người từ trong Yêu vực rời khỏi, ta với Vấn Thiên Quân chính là một trong những số người đó.”
“Phiêu Miểu tiên môn có một cấm thuật, tên là tiêu dao biến, nghe nói có công hiệu khởi tử hồi sinh, cải lão hoàn đồng.” Giọng Bách Thiên Lang có mười phần chắc chắn: “Rất có thể Vấn Thiên Quân tu hành cấm thuật kia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận