Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3134: Đừng quấy rầy ta đi ngủ

“Cho nên ta mới nói ta là người bình thường.” Y Tiểu Âm trả lời.
Hạ Thiên lắc đầu, thuận miệng nói: “Vợ Y Y, thật ra nàng không cần nhượng bộ với bọn họ. Nàng càng lùi, bọn họ sẽ càng được một tấc lại tiến một thước. Chi bằng nàng cứ trực tiếp xử lý, đỡ tốn thời gian và công sức.m Y Môn của nàng không phải có người chuyên làm mấy chuyện này sao?”
“Đó là chuẩn tắc làm người của ngươi, không phải của ta. Ta cũng không muốn làm như thế.” Y Tiểu Âm đáp lại.
Lương Diệu Trúc trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Miệng ngươi lúc nào cũng xử lý, xử lý, ngươi rất lợi hại phải không? Nếu ngươi gặp được người ngươi không thể xử lý, khi đó ngươi sẽ làm sao?”
“Chưa bao giờ gặp.” Hạ Thiên đáp: “Nếu ta gặp được, vậy ta sẽ tìm ra nguyên nhân làm không xong, sau đó tiếp tục xử lý.”
Lương Diệu Trúc im lặng: “Ngươi đúng là… cực phẩm.”
“Đương nhiên, ta là cực phẩm đẹp trai, cực phẩm mạnh.” Hạ Thiên cười hì hì: “Cho nên, ngươi đừng nên mê luyến ta.”
“Ta ói!” Lương Diệu Trúc cảm thấy khó chịu, làm ra tư thế muốn nôn: “Ngươi có thể dùng từ nào mới được hay không? Tuổi tác của ngươi cũng chỉ lớn hơn ta một hai tuổi, nói chuyện lại cứng nhắc như thế.”
Y Tiểu Âm bỗng nhiên cau mày, cười hỏi: “Ngươi cho rằng hắn bao nhiêu tuổi?”
“Hắn cùng lắm cũng chỉ hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi thôi, chẳng lẽ không đúng sao?” Lương Diệu Trúc nghi ngờ hỏi lại, sau đó quay sang Hồ Hóa Vũ chứng thực.
Hồ Hóa Vũ mỉm cười, giải thích với Lương Diệu Trúc: “Diệu Trúc, để ta nói cho ngươi biết. Hạ Thiên xuất đạo từ mười hai năm trước rồi.”
“Lợi hại như vậy sao?” Lương Diệu Trúc có chút không tin, lẩm bẩm: “Mười hai mười ba tuổi đã xuất đạo, lúc đó ta mới đi theo Vạn gia gia phân biệt dược thảo và trùng phổ.”
Hồ Hóa Vũ nhéo nhéo mi tâm của mình, lúng túng nhắc nhở: “Khi đó Hạ Thiên đã có rất nhiều vợ.”
“Phạm pháp rồi.” Lương Diệu Trúc bỗng dưng mở to mắt, chỉ vào Hạ Thiên: ‘Khi đó hắn cưới vợ có làm được cái gì? Hắn còn chưa phát dục hoàn toàn mà.”
“Ngươi mới chưa phát dục hoàn toàn đấy.” Hạ Thiên nghe xong, có chút đau răng: “Rốt cuộc ngươi ngu bao nhiêu thế, nghĩ mãi mà còn chưa ra. Hình dáng đã tệ, tại sao đầu óc cũng chưa được mở mang thế?”
Lương Diệu Trúc bất mãn nói: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Được rồi, để ta nói thẳng cho ngươi biết.” Hồ Hóa Vũ cũng cảm thấy đứa em gái này của hắn ta hơi ngốc, mấy chuyện đơn giản như thế này cũng nghĩ không thông: “Năm nay Hạ Thiên ít nhất cũng đã ba mươi hai tuổi.”
“Ba mươi hai tuổi?” Lương Diệu Trúc đã hiểu ra, nhưng hoài nghi lại càng đậm hơn: “Làm sao có thể? Da của hắn, còn có ánh mắt và trạng thái tinh thần, nhìn sao cũng chỉ giống như hai mươi tuổi.”
“Uổng cho ngươi học y.” Hạ Thiên lắc đầu, cảm thấy đầu Lương Diệu Trúc không thể cứu nổi: “Ta và các bà vợ của ta có thể duy trì trạng thái bề ngoài như thế này, thậm chí còn có thể trẻ hơn. Điều đó cũng chẳng có gì lớn lao.”
Lương Diệu Trúc mở to mắt, cảm nhận được sự xung kích: “Không phải thật chứ? Thật sự có loại y thuật đó sao? Tại sao ta chưa học qua? Vạn gia gia không dạy ta cái này.”
“Đương nhiên là có.” Hồ Hóa Vũ nói: “Chẳng qua người biết không nhiều, vừa lúc Hạ Thiên là người lợi hại nhất, thậm chí có thể giúp người ta trường sinh bất lão.”
“Có cần tán dương quá mức như vậy không?” Lương Diệu Trúc vốn đã hơi tin nhưng nghe đến câu này thì lại không tin.
Hạ Thiên nói: “Tin hay không tùy ngươi. Cho dù ngươi muốn học, ta cũng không dạy ngươi.”
“Ai muốn học chứ? Hừ, ngươi nói giống như ngươi biết rõ vậy.” Thật ra Lương Diệu Trúc vẫn muốn học. Trường sinh bất lão là gì, nàng không quá hứng thú, nhưng nếu trên thế giới này thật sự có y thuật giúp người ta giữ mãi tuổi thanh xuân, nàng nhất định sẽ duy trì dung mạo hiện tại của mình cả đời không thay đổi.
Hạ Thiên lười nói thêm câu nào, nằm thẳng lên đùi Y Tiểu m, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, không hứng thú bất cứ chuyện gì cả.
Lúc này, đủ loại đại lão trên đài đã diễn thuyết xong, thổi phồng lẫn nhau, sau đó mới chậm rãi tiến vào chính đề.
“Tại hạ Hồ Mộc Vũ, là gia chủ tân nhiệm Hồ gia Nam Cương.” Rốt cuộc đến phiên Hồ Mộc Vũ đăng tràng. Mái tóc của hắn ta chải láng cóong, mặc một bộ âu phục suất khí, hoàn toàn không hợp với bầu không khí hiện tại. Tuy nhiên, hắn ta vẫn còn đắm chìm trong dư vị làm gia chủ, cũng không phát hiện được điều này, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Y đạo là gì? Y Kinh thượng cổ…”
“Nói nhảm nhiều quá.” Lương Diệu Trúc nghe đau cả đầu, thuận tay đẩy Hạ Thiên: “Tỉnh dậy đi, ngươi tiếp tục cãi nhau với ta đi. Ngồi như vầy chán quá.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta không hứng thú nghe mấy tên ngu ngốc nói nhảm, cũng lười nói nhảm với ngươi, đừng quấy rầy ta đi ngủ.”
Một nam nhân tóc dài bỗng nhiên giận dữ, quay sang quát Hạ Thiên và Lương Diệu Trúc: “Đôi cẩu nam nữ các ngươi nói xong chưa? Mẹ nó, phiền chết đi được.”
Lương Diệu Trúc bị mắng đến ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng.
“Từ nãy đến giờ, các ngươi cứ lải nhải không dứt. Mẹ nó, lão tử nghe đủ rồi.”
Nam nhân tóc dài chỉ tay vào bốn người Lương Diệu Trúc, lớn tiếng quát tháo: “Các ngươi coi hội trường này là nhà của các ngươi sao? Muốn lải nhải thì về nhà các ngươi mà lải nhải. Trong những trường hợp công chúng như thế này không biết kiêng dè, một chút tố chất cũng không có. Các ngươi tính là thứ gì chứ mà cũng xứng chỉ điểm giang sơn, nói người khác ngu ngốc. Ta thấy các ngươi mới chính là thứ ngu ngốc nhất.”
“Đúng đấy, ồn ào quá.”
“Không biết tôn trọng người khác, cút ngay ra ngoài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận