Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4078: Ta nên đến sớm một chút

“Chậc chậc chậc, ngươi đúng là cảnh giác, cũng không mở trận pháp ra xem.”
Thần thái trong mắt Thanh Thủy Thần khác biệt lúc trước quá nhiều, giọng nói cũng không còn là nữ: “Trận pháp này rất kỳ diệu, hẳn là do cao nhân chế tạo. Tuy nhiên, nó cũng không phải vạn vô nhất thất, vẫn có thể phá giải.”
“Ngươi là ai?” Dạ Ngọc Mị ngưng thần đề phòng, linh khí quanh thân cũng đã sớm điều động.
“Không cần khẩn trương.” Thanh Thủy Thần cười nhạo: “Ta chỉ đến để tìm đường, thuận tiện hỏi ngươi mấy vấn đề.”
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, lập tức hiểu ra: “Ngươi chính là Võ La Thần Quân?”
“Không sai, ta chính là Võ La Thần Quân.”
Gương mặt Thanh Thủy Thần lộ ra nụ cười tự tin, cuồng ngạo: “Ta rất muốn biết, ở cái nơi không có tiên khí này, các ngươi làm thế nào tu luyện được đến Độ Kiếp Kỳ?”
“Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi biết?” Dạ Ngọc Mị cười lạnh. “Ngươi không nói cũng không sao. Ta cũng đoán được một hai.” Võ La Thần Quân thản nhiên nói: “Là bởi vì Nghịch Thiên Chân Kinh. Đã sớm có lời đồn tàn quyển Nghịch Thiên Chân Kinh lưu lạc đến cái nơi rách nát này, nhưng đám lão đầu tử trong liên minh lại sống chết không tin.”
“Tuy nhiên, điều này cũng khó trách. Dù sao ngày nào tu tiên liên minh cũng có lời đồn liên quan đến Nghịch Thiên Chân Kinh. Nếu lời đồn nào bọn họ cũng tin, bọn họ chẳng khác gì bọn ngốc.”
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
“Tuy nhiên, ở nơi này, chỉ có Nghịch Thiên Chân Kinh thì cũng chẳng làm nên chuyện gì. Dù sao linh khí cũng quá mỏng manh, không đáng kể. Có thể xuất hiện một Kim Đan Kỳ cũng đã cảm ơn trời đất rồi.” Võ La Thần Quân không để ý đến chất vấn của Dạ Ngọc Mị, vẫn nói tiếp: “Cho nên, ngay từ đầu ta hoài nghi là do Phù Diêu Tiên Tử giở trò quỷ. Chỉ có nàng ta mới miễn cưỡng có năng lực như vậy. Nhưng suy nghĩ kỹ lại một chút, lại cảm thấy không đúng. Nếu nàng ta có khả năng tạo ra nhiều tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ như vậy, vì sao nàng ta không quay về liên minh tu tiên tìm đám lão đầu tử kia báo thù chứ?”
“Ta không rảnh ở đây nói nhảm với ngươi.” Dạ Ngọc Mị đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể đánh ra một kích bất cứ lúc nào, oanh sát cái tên Võ La Thần Quân gì đó thành cặn bã: “Muốn nói cái gì thì nói đi, muốn làm cái gì thì làm đi, đừng lãng phí thời gian của ta.”
Võ La Thần Quân vẫn không để ý đến Dạ Ngọc Mị: “Về sau ta lại nghĩ đến, bên trong đạo linh chi thể vô thượng có một loại thể chất có thể tự sinh linh khí, nhưng phải cần không ngừng song tu mới được.”
Nói đến đây, hắn ta chậm rãi định ánh mắt vào người Dạ Ngọc Mị, cười nói: “Tàn tích bên trong cơ thể của người nói rõ, ngươi đã từng song tu với người có loại thể chất đó, đúng không?”
Dạ Ngọc Mị biết hắn ta đang nhắc đến Hạ Thiên, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
“Ha ha, bổn quân đã có được đáp án.”
Võ La Thần Quân nhìn biểu hiện của Dạ Ngọc Mị, thỏa mãn gật đầu: ‘Tiểu tử kia quả nhiên có lưỡng cực đạo chi thể, chỉ là không biết âm Dương, Thần Ma, hay là Băng Hỏa…”
“Đi chết đi.”
Dạ Ngọc Mị bỗng nhiên rót tất cả linh khí vào trong Tứ Tượng Trận, lập tức khởi động uy lực trận pháp đến mức lớn nhất.
“Oành.”
Một luồng thần quang cực kỳ chói mắt sáng lên, không chỉ là Tứ Tượng Trận, ngay cả hơn phân nửa Thiên Ngoại Thiên cũng bị đánh nát.
Cả người Dạ Ngọc Mị cũng bị đánh bay ra ngoài.
Lập tức một bóng người bay đến, nhấc nàng biến mất trong nháy mắt.

Một bên khác.
Bí cảnh Thiên Cung, bên trong Cực Tiên mộ.
Hạ Thiên một lần nữa tiến vào bên trong tiên quan, vẫn là gian phòng có bốn vách tường màu trắng bạc.
Hắn dùng Định Hải Thần Châm trực chỉ phía trước, dùng một thức Châm Ngoại Châm dẫn băng hỏa linh khí cho cả gian phòng.
Gian phòng có bốn vách tường màu trắng bạc rốt cuộc cũng có thay đổi. Đầu tiên là bốn vách tường nhanh chóng thối lui về phía sau, nhường lại một khu vực cực kỳ rộng rãi.
Qua vài giây nữa, chính giữa gian phòng xuất hiện một cái giường ngọc, bên trên có một thiếu nữ áo trắng cực đẹp đang nằm.
Hạ Thiên nhanh chóng vọt đến bên cạnh giường ngọc, lẳng lặng nhìn chằm chằm thiếu nữ đang nằm trên giường. Áo nàng trắng như tuyết, lông mày giống như núi xa.
Thiếu nữ nhìn qua khoảng mười tám mười chín tuổi, dung mạo cực đẹp, có mấy phần tương đồng với cung chủ Thiên Cung, Trương Lăng Linh, nhưng còn đẹp hơn hai người kia một bậc.
Mái tóc dài rũ xuống vai, da thịt như ngọc.
Gương mặt kia dường như tập hợp đủ linh khí tinh hoa nhất giữa thiên địa, nhìn một chút cũng đủ cảm thấy tinh thần thanh thản.
Vẻ đẹp này không tầm thường nhưng lại không lòe loẹt, đẹp một cách tự nhiên.
Đúng là xinh đẹp tuyệt trần, không mang theo nửa phần khói lửa nhân gian. So với Thần Tiên Tỷ Tỷ Nguyệt Thanh Nhã không hề thua kém mảy may.
“Vợ tiên tử, dung mạo của nàng thật xinh đẹp.”
Ngoại trừ cách xưng hô tiên tử, Hạ Thiên xác thực không nghĩ ra cách gọi nào khác. Chỉ cần nhìn một lần, Hạ Thiên đã quyết định nữ nhân này phải là vợ của hắn: “Yên tâm đi, ta nhất định sẽ cứu tỉnh nàng. Một người nằm một mình gần vạn năm, không khỏi quá tịch mịch. Ta nên đến sớm một chút, như vậy nàng sẽ không cô đơn.”
Nói xong, hắn liền đổi một cây ngân châm, chậm rãi đâm tới thiếu nữ áo trắng trên giường ngọc.
“Sao?”
Tuy nhiên, khi ngân châm còn cách mi tâm thiếu nữ áo trắng hai tấc thì dừng lại, Hạ Thiên làm sao cũng không đâm xuống được.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Hạ Thiên có chút khó chịu nói: “Tại sao còn có cơ quan? Không xong đúng không?”
“Haiz.”
Trong lúc Hạ Thiên đang định hạ châm, trong phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng thở dài.
“Là ai?” Hạ Thiên cau mày nói: “Ra đây.”
Âm thanh kia nói: “Ngươi nên ra ngoài đi. Nơi này không phải là nơi mà ngươi nên đến. Ngươi cũng không nên quấy rầy sự thanh tĩnh của Phù Diêu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận