Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3831: Các ngươi cầu xin tha thứ cũng vô ích

“Dù sao ngươi cũng chết chắc rồi.” Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy cử chỉ của người này quá điên rồ: “Cho dù bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ cũng không còn tác dụng.”
Gương mặt Tiết Hạo Trì hiện lên sự trào phúng: “Tình cảm của các ngươi cũng không sâu đậm lắm. Hắn sắp chết, ngươi lại không đi cứu. Thi cốt của hắn sắp không giữ được, ngươi vẫn thờ ơ như cũ. Quả nhiên nữ nhân đều là thứ bợ đỡ và lạnh lùng, ngươi cũng nên chết đi.”
“Đầu óc có bệnh.” Ninh Nhụy Nhụy lười nhiều lời với người này: “Bây giờ ta sẽ đá chết ngươi.”
Thân hình Ninh Nhụy Nhụy lóe lên đến trước mặt Tiết Hạo Trì, nhấc chân một cước quét ngang.
Bành.
Một bóng người bị đá bay ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết cũng không có, cũng không rõ sống chết.
“Chậc chậc chậc, ngươi đã sát sinh. Một người vô tội bởi vì ngươi mà mất mạng.” Tiết Hạo Trì thối lui mấy bước, châm chọc Ninh Nhụy Nhụy: “Đối với một người không cừu không oán với ngươi mà ngươi cũng có thể ra tay hạ sát, quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà.”
Ninh Nhụy Nhụy tức đến mức phổi muốn nổ tung. Cái tên cặn bã này khống chế người khác ngăn cản tổn thương cho hắn ta. Đúng là cực kỳ vô sỉ.
“Có phải ngươi muốn mắng ta vô sỉ hay không?” Tiết Hạo Trì đoán được suy nghĩ của Ninh Nhụy Nhụy, lại càng khinh thường: “Nói ra giống như các ngươi cao thượng lắm. Ban đầu, bọn họ không có việc gì, chỉ bởi vì các ngươi làm loạn ở đây, ta mới không thể không sử dụng thủ đoạn này. Kẻ cầm đầu mọi chuyện chính là các ngươi. Các ngươi nên tự sát để tạ tội với thiên hạ.”
Mặt Ninh Nhụy Nhụy không khỏi lạnh lại, ánh mắt yên tĩnh: “Ngươi đừng nghĩ có thể dùng mấy lời nói này đả kích đạo đức của ta. Năm đó, khi ta còn ở trên sàn thi đấu, ta đã nhận biết bao nhiêu lời chỉ trích mà ngươi không thể nào tưởng tượng được. Cho nên, đối với loại người không đau không ngứa như ngươi, một chút cũng không dao động được tâm chí của ta, ngược lại càng lộ ra ngươi là người mềm yếu, bất lực, chỉ xứng dùng loại thủ đoạn đó, dũng khí ngay cả nữ nhân cũng không bằng, đúng là buồn cười.”
“Ngươi câm miệng đi.” Tiết Hạo Trì hiển nhiên đã bị kích thích, một lần nữa đưa cây sáo lên miệng: “Vốn ta còn muốn giữ ngươi một mạng. Bây giờ xem ra không cần phải như vậy, ngươi hãy đi chết đi.”
Tiếng sáo nghẹn ngào vang lên, chỉ là cả nửa ngày cũng không có ai đáp lại hắn ta.
“Đừng chém gió nữa.” Lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên sau lưng hắn ta: “Ngươi có thổi nát cổ họng cũng không ai phản ứng đến ngươi đâu.”
Tiết Hạo Trì nghe được âm thanh này, toàn thân cứng đờ, lập tức xoay người sang chỗ khác. Quả nhiên nhìn thấy Hạ Thiên đang mỉm cười nhìn hắn ta.
“Ngươi, tại sao ngươi lại không có việc gì?” Tròng mắt Tiết Hạo Trì như muốn lồi ra: “Tại sao lại như thế?”
Hạ thiên nói: “Nếu ta có việc mới là kỳ quái.”
Tiết Hạo Trì đưa mắt nhìn đám võ tăng và những người bình thường. Người nào cũng giống như bị điểm huyệt đứng im tại chỗ.
“Tại sao lại như vậy?”
Tiết Hạo Trì thật sự không thể nào hiểu được: “Những người này đã dùng qua lá bùa, cơ thể sẽ trong nháy mắt bộc phát gấp mười lần, thậm chí một trăm lần bình thường. Điểm huyệt đã sớm vô dụng, tại sao bọn họ lại bị chế trụ?”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Ai nói ngươi là điểm huyệt. Tầm mắt của ngươi thiển cận như thế, lại còn dám mượn danh nghĩa vợ nữ hoàng của ta lừa gạt ở đây. Quả nhiên muốn chết!”
“Vợ của ngươi là ai?” Tiết Hạo Trì không hiểu: “Ta lấy danh nghĩa của nàng ta lúc nào?”
Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng giải thích: “Tuyết Tiên Nương Nương thật ra là một trong những bà vợ của hắn.”
“Ngươi không phải bạn gái của hắn sao? Tại sao hắn lại có vợ, lại còn là một trong?” Tiết Hạo Trì hoàn toàn mơ hồ, một hồi lâu vẫn không thể hiểu ra.
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Chuyện này chẳng liên quan đến ngươi.”
“Lộn xộn cái gì?” Tiết Hạo Trì quyết định không nghĩ những chuyện này nữa, chỉ mắng to: “Ta không biết các ngươi đang nói cái gì. Tuyết Tiên Nương Nương chẳng qua chỉ là một truyền thuyết mà thôi, chẳng có liên quan gì đến các ngươi. Rõ ràng các ngươi đang cố tình gây chuyện.”
“Ha ha, khó trách ngươi lại không sợ hãi như thế.” Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười: “Ngươi cho rằng lấy một truyền thuyết ra thì sẽ không có ai đến cửa gây phiền phức cho các ngươi?”
Tiết Hạo Trì lý trực khí tráng: “Đó vốn là thứ hư vô mờ mịt. Các ngươi không phải cũng dùng chiêu này sao, nói cái gì Tuyết Tiên Nương Nương là người của các ngươi. Ai mà biết có phải các ngươi đang mạo danh hay không? Có chứng cứ gì có thể chứng minh hay không?”
“Không cần chứng cứ.” Hạ Thiên không còn lời nào để nói với tên ngốc trước mắt: “Bây giờ ta chỉ muốn xử lý ngươi, sau đó xử lý lão gia gia càng thêm ngu ngốc của ngươi.”
Tiết Hạo Trì cười lạnh, cũng không sợ hãi: “Gia gia của ta là đại trưởng lão phái Tuyết Sơn, các ngươi dám đụng đến một sợi lông của ta, phái Tuyết Sơn sẽ truy sát ngươi đến chân trời góc biển, bao gồm người nhà của các ngươi, tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết.”
Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu: “Ngươi đã nói trúng đáp án sai lầm nhất, chúc mừng ngươi.”
Tiết Hạo Trì cười lạnh không thôi, chỉ vào Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy: “Hừ, khi ta thổi hoán mệnh địch, gia gia của ta đã nhận được tin tức, lập tức sẽ chạy đến đây ngay. Bây giờ, các ngươi nên quỳ xuống cầu xin tha thứ. Chờ thêm lát nữa, khi gia gia của ta đến, cho dù các ngươi có cầu xin cũng vô dụng.”
Lúc này, từ đằng xa lấp lóe mấy luồng bạch quang.
Tiết Hạo Trì nhìn thấy, không khỏi cười rộ lên: “Tới rồi, gia gia của ta dẫn người đến rồi. Các ngươi đừng hòng chạy thoát, bởi vì các ngươi trốn không thoát đâu. Các ngươi chết chắc rồi, không ai có thể cứu được các ngươi. A?”
Bành.
Trả lời hắn ta là một nắm đấm đấm thật mạnh vào lồng ngực của hắn ta.
Chỉ thấy cả người Tiết Hạo Trì đằng không bay lên, giống như đạn pháo phóng đến mấy điểm trắng đang bay đến kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận