Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2674: Đại kiếp Tu Tiên Giới

“Này, đại sư phụ, ngươi có cần khoa trương đến thế không? Sáu tuổi, y thuật của ta đã vượt qua ngươi, về sau ta vẫn luôn tự học Nghịch Thiên Bát Châm đấy.”
Trương Minh Đà đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt: “Ngươi còn biết nhắc đến Nghịch Thiên Bát Châm. Ngươi nên học xong châm thứ tám đi, nếu không, mấy nàng dâu của ta không về được đâu.”
Hạ Thiên cảm thấy lạ: “Đại sư phụ, ngươi biết việc này?”
“Ta không thể biết sao?” Trương Minh Đà hỏi ngược lại.
Hạ Thiên thuận miệng hỏi: “Vừa nãy, cái tên đạo trưởng mày rậm ngu ngốc nói mười năm trước ngươi đã bị giam trong này, tại sao ngươi lại biết ở đây?”
“Ngươi nghe cho kỹ.” Trương Minh Đà nghiêm túc giải thích: “Đầu tiên, ta không phải bị giam ở đây, mà chủ động tiến vào đây. Tiếp theo, ta ở đây nhưng cũng có thể biết được chuyện thiên hạ. Cuối cùng, thiếp mời đại hội Ẩn Tiên của ngươi là ta nhờ Trùng Dương cung gửi.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, không khỏi sững sờ: “Vậy thư mời của ta cũng là do lão tiên sinh ngài phát sao?”
“Đừng gọi ta là lão tiên sinh, ta còn chưa già.” Trương Minh Đà khoát tay: “Ngươi giống tên nhóc này đi, gọi ta là đại sư phụ, hoặc giống như tiểu cô nương này, gọi ta là bá bá, hoặc ngươi muốn gọi thế nào thì gọi, nhưng đừng gọi già như thế.”
“Vâng, vậy ta sẽ gọi là bá phụ.” Ninh Nhụy Nhụy đáp: “Thế còn chuyện thư mời thì sao ạ?”
Trương Minh Đà cười đáp: “Thư mời của Hạ Thiên là ta bảo phát, còn của ngươi thì ta không biết, nhưng hơn phân nửa là do người quen của ngươi phát.”
“Nhưng người quen của ta lại không có ai là người tu hành, cũng không có bất kỳ liên quan gì đến Chung Nam Sơn cả.” Ninh Nhụy Nhụy thật sự không hiểu.
“Tiểu muội chân dài, thật ra mấy chuyện này không cần cô suy nghĩ đâu.” Hạ Thiên mỉm cười: “Đến lúc đó, người này sẽ xuất hiện, cô cứ yên tâm mà chờ.”
Ninh Nhụy Nhụy thầm nghĩ cũng đúng.
“Được rồi, Hạ Thiên, tiếp theo ta muốn nói một số chuyện chính, ngươi tốt nhất nên thành thật lắng nghe, đừng cho là ta đang đùa giỡn với ngươi.” Biểu hiện Trương Minh Đà nghiêm lại, chăm chú nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Có chuyện gì thì ngươi cứ nói, không cần thiết phải tỏ thái độ như thế. Con người ta như thế nào, ngươi còn không rõ sao?”
“Can hệ trọng đại, ta không thể không coi trọng.” Ánh mắt Trương Minh Đà hiện lên sự do dự: “Mười năm trước, ta đã muốn gọi ngươi đến đây, nhưng trong lòng ta lại do dự, cảm thấy không nên để ngươi dính dáng vào. Trải qua mười năm cân nhắc, ta nghĩ rằng trên thế giới này có lẽ cũng chỉ có một mình ngươi mới có thể giải được nan đề đó.”
Hạ Thiên hơi bất mãn: “Đại sư phụ, rốt cuộc là có chuyện gì thế, ngươi cứ nói thẳng đi, giữa chúng ta cần chi phải ướm lời như thế?”
“Việc này nói ra rất dài dòng, nhất thời ta không biết bắt đầu từ chỗ nào.” Trương Minh Đà gật đầu, sau đó rơi vào im lặng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ngươi cũng biết, một sự kiện lớn đã xảy ra ở Chung Nam Sơn khoảng một trăm hai mươi năm trước.”
“Tađương nhiên có nghe qua cái gọi là đại kiếp Tu Tiên Giới, hơn nữa còn nghe rất nhiều lần.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ban đầu, ta nghe được từ nha đầu thiếp thân của mình là Cố Hàm Sương, ta cũng tin lời cô ấy nói. Đại sư phụ, ngươi không định nói ra một phiên bản mới nào khác nữa chứ?”
“Cái gọi là đại kiếp Tu Tiên Giới, nói trắng ra là một đám tu tiên giả nội đấu, không có gì đáng nói.” Trương Minh Đà không có ý định nhắc lại cố sự trường thiên kia, thuận miệng vào đề vài câu, sau đó đi thẳng vào chính đề: “Mục đích của một số người bên trong chính là linh mạch dưới lòng đất Chung Nam Sơn. Bọn họ đã phát sinh một trận đại chiến với người của cung Trung Dương dưới lòng đất, kết quả linh mạch bị vỡ tan, Trùng Dương cung cũng vì thế mà không rảnh bận tâm đến đại kiếp đó.”
“Nếu linh mạch dưới lòng đất vỡ tan thì như thế nào?” Gương mặt Thạch Thuần hiện lên sự tò mò, vô thức nói một câu.
Trương Minh Đà thở dài, chậm rãi nói tiếp: “Linh mạch dưới lòng đất, theo phong thủy học, nó được gọi là long mạch, là căn cơ vạn vật sông núi một phương, là nơi linh khí dồi dào. Những nơi như thế, cây cỏ sẽ mọc tươi tốt, địa linh nhân kiệt. Một khi linh mạch bị vỡ tan, linh khí sẽ bị tiết ra ngoài, chẳng những nguy hiểm cho sự an toàn của nhân loại, thời gian lâu dài sẽ khiến cho thổ địa nơi đó đánh mất sinh cơ, trở thành một nơi chết.”
Nói như vậy, Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần lập tức hiểu ra ngay.
“Thế sau đó thì sao?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi tiếp.
“Trùng Dương cung là đạo quán Chung Nam Sơn, tất nhiên phải có chức trách bảo vệ linh mạch.” Trương Minh Đà ngừng lại vài giây, sau đó nói tiếp: “Thời điểm đó, Trần chưởng giáo đã xả thân ngăn chặn cửa hang linh mạch, cũng là người trong đan đỉnh đầu tiên mà các ngươi đã thấy.”
Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần quay đầu nhìn thoáng qua đan đỉnh đầu tiên trong linh mạch. Bên trong có một ông cụ râu tóc bạc trắng ngồi xếp bằng.
Trương Minh Đà chỉ hai đan đỉnh khác: “Về sau, hai vị Tần chân nhân và Lữ chân nhân Trùng Dương cung đã lựa chọn xả thân ngăn chặn khe nứt của linh mạch trong ngày Kim Đan kết thành, mục đích là để bảo vệ linh mạch. Nếu không, cả người lẫn vật trong phạm vi mấy ngàn dặm sẽ khó thoát khỏi vận mệnh khô vong.”
Lúc này, Hạ Thiên chen vào: “Bọn họ ngu quá, chỉ là linh mạch thôi mà, một khi vỡ tan, ngăn cản mù quáng cũng không giải quyết được vấn đề.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận