Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3582: Vị trí gia chủ vốn là của ngươi (01)

Ánh sáng chói chang chiếu xuống mặt hồ.
Nhưng không phải hồ mà là một ngọn núi, hơn nữa thuộc về dư mạch Hoàng Sơn, là giao giới giữa hai tỉnh.
Tổ trạch Phù Lương Tề gia nằm ngay dưới chân núi.
Lúc này, A Cửu đang đứng trên tầng cao nhất của tổ trạch Tề gia, vừa uống trà vừa nhìn mây bay tới bay lui.
A Cửu không nghĩ đến hành trình nhận thân này, chỉ trong thời gian mấy ngày đã phát sinh nhiều biến cố như vậy.
Thật ra, trước khi đến Phù Lương, nàng đã kiểm tra DNA với Tề Ngữ Thi, trên cơ bản có thể xác định, mẹ của nàng chính xác là người của Tề gia, hơn nữa còn là chị em song sinh với Tề Ngữ Thi, tên là Tề Vũ Thi.
Ban đầu, A Cửu chỉ muốn cùng với người dì này của mình đến Phù Lương xem qua nơi sinh sống của mẹ mình từ nhỏ mà thôi.
Nàng vạn lần không nghĩ đến nàng lại trở thành gia chủ Tề gia. Dù sao, nàng cũng không phải họ Tề, hơn nữa trước đó còn không có chút liên hệ nào với Tề gia.
Tuy nhiên, trong thời gian mấy ngày qua, A Cửu cũng rõ ràng được một số chuyện.
Khoảng hơn ba mươi năm trước, Tề Vũ Thi đến nơi khác học tập, kết quả gặp Từ Côn Luân từ tiểu tiên giới xuống. Hai người làm quen với nhau rồi yêu nhau, rất nhanh cùng tiến tới với nhau.
Chẳng qua lúc đó Từ Côn Luân vẫn ôm tâm thái dạo chơi nhân gian, cho dù Tề Vũ Thi mang thai, hắn ta cũng không có suy nghĩ thành gia lập nghiệp, một cặn bã nam mười phần.
Về sau, Tề Vũ Thi bụng mang dạ chửa trở về Tề gia, tất nhiên đều bị trên dưới Tề gia chán ghét mà vứt bỏ.
Tề Vũ Thi yên lặng tiếp nhận hết thảy, sinh ra một đứa con gái, cũng chính là A Cửu.
Đương nhiên, chuyện xấu này đã khiến Tề gia mất hết mặt mũi ở Phù Lương, lập tức sai người mang A Cửu vừa tròn tuổi ra ngoài.
Sau khi Tề Vũ Thi biết được, không khỏi phát điên, bị Tề gia nhốt trong kho củi hậu viện.
Mãi cho đến hai mươi năm trước, Tề Vũ Thi bỗng nhiên biến mất khỏi kho củi, ai cũng không biết bà ấy đi đâu, cũng không biết sống hay chết.
Nhưng nhiều loại lời đồn đã được truyền ra.
Nói bà trốn đi cùng gian phu.
Có người nói thật ra bà đã bị Tề lão thái gia tự tay giết chết.
Càng có người nói thấy Tề Vũ Thi phát điên nhảy sông rồi.
….
Mỗi một loại thuyết pháp giống như có mắt có mũi truyền đi, thậm chí còn có người nói mình tận mắt nhìn thấy.
Tề gia không biết suy nghĩ gì, cũng chưa từng tiến hành qua bất kỳ hành động bác bỏ tin đồn nào, cũng không biểu thị thái độ gì, khiến cho lời đồn truyền đi càng lúc càng tà dị.
Mấy năm gần đây, thậm chí còn có người nói, Tề Vũ Thi thật ra mang thai quỷ, sinh ra một con quỷ búp bê, sau đó bị Tề gia mời đạo sĩ đến phong ấn dưới hồ.
Ban đầu, A Cửu cũng có ấn tượng không được tốt với Tề gia, nhưng sau khi nàng đến, trên dưới Tề gia đều rất hài hòa, hoàn toàn không giống như lời đồn mà nàng nghe được trên đường.
Tề lão thái gia sắp một trăm tuổi rồi, nhưng cơ thể còn rất tráng kiện. Sau khi biết được thân phận của A Cửu, ông cao hứng không thôi, trong ngày đã bày tiệc gọi tất cả tộc nhân đến, để A Cửu nhận tổ quy tông.
Bất luận là chú bác cô dì hay là thân thích nào khác, tất cả đều cư xử rất thân thiết với A Cửu, hơn nữa còn phát ra từ chính nội tâm chứ không phải khách sáo ngoài mặt.
Trong lòng A Cửu không khỏi nghi hoặc một chút.
Tề Ngữ Thi vẫn luôn ở bên cạnh quan sát, cũng không chủ động giải thích cho A Cửu biết đều gì, để tự A Cửu cảm thụ, muốn biết cái gì thì tự mình đi tìm hiểu.
Ở chưa được mấy ngày, A Cửu đã không còn quan tâm chân tướng sự việc như thế nào. Nàng cũng không phát hiện dấu vết mẹ của nàng bị tra tấn cả.
Ngược lại, bên trong tổ trạch Tề gia, tất cả đồ vật của mẹ nàng đều được cất giữ rất tốt, một chút tro bụi cũng không có.
Điều này cũng không phải lâm thời mà có, mà là hàng ngày đều có người đặc biệt đến quét dọn mới có thể duy trì sạch sẽ như vậy.
“Đã như vậy, lời đồn Tề gia và Tề lão thái gia hại chết mẹ của nàng rất khả nghi.
Không đợi A Cửu tìm được manh mối, Tề lão thái gia bỗng nhiên phát bệnh, cả người rơi vào giấc ngủ say quỷ dị.
A Cửu nói thế nào cũng là đệ tử âm Y Môn. Mặc dù không học giỏi bằng Y Tiêu m, nhưng so với các bác sĩ bình thường chỉ có hơn chứ không có kém.
Nhờ nàng trị liệu, Tề lão thái gia rất nhanh tỉnh lại, xem như hữu kinh vô hiểm.
Tề lão thái gia đã truyền chức gia chủ cho A Cửu, hơn nữa còn ngay trước mặt một đám con cháu. Điều kỳ lạ là không một ai đưa ra dị nghị, đều biểu thị tôn trọng ý của lão gia tử.
Thế là, A Cửu trở thành gia chủ Tề gia một cách khó hiểu, cũng không kịp phản ứng.
Ban đầu, A Cửu cũng cảm thấy bên trong chắc có âm mưu.
Mấy ngày kế tiếp, thái độ người Tề gia đối với nàng vẫn nhiệt tình như cũ, không hề có chút thay đổi.
Trừ phi trên dưới Tề gia mấy trăm người đều là cao thủ diễn xuất, bằng không, A Cửu tin rằng mình tuyệt đối có thể nắm được manh mối.
Nhưng nàng không phát hiện được bất cứ manh mối nào.
A Cửu không khỏi cảm thấy nàng đã quá khẩn trương. Nàng gặp quá nhiều chuyện kỳ quái, bây giờ gặp được người bình thường, gia tộc bình thường, ngược lại không quen.
“Gia chủ này làm thế nào rồi?”
Không biết từ lúc nào, Tề Ngữ Thi cũng xuất hiện trên mái nhà, mỉm cười nhìn A Cửu.
A Cửu có chút mờ mịt nói: “Còn chưa có cảm giác chân thực.”
“Bình thường thôi.” Tề Ngữ Thi ngồi đối diện A Cửu, rót cho mình một chén trà nóng: “Ta có thể giải thích nghi ngờ này cho ngươi.”
“Vậy dì nói đi.” A Cửu hỏi. Mấy ngày nay, nàng thật sự giống như rơi vào mây mù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận