Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4109: Đối với nữ nhân ta yêu, ta trăm phần trăm chân thành

Hạ Thiên há miệng định nói cái gì đó, nhưng lại bị Phù Diêu Tiên Tử dùng tay cản lại: “Ngươi không cần vội vàng tỏ thái độ.” Phù Diêu Tiên Tử nói: “Thật ra lão quái vật kia vẫn chưa chịu buông tha cho ta. Lão đã hạ cấm chế vào trong mệnh hồn của ta, có thể trấn áp tu vi của ta vĩnh viễn. Cho nên ta mới quyết định bế vạn năm sinh tử quan. Nhưng ta biết rất rõ, trong thời điểm tốt nhất của ta, ta lại vì một lão già họm hẹm mà từ bỏ cuộc sống rất tốt của mình, ta thật sự không cam lòng. Ôm tâm tư như vậy, ta yên lặng trầm luân trong chi cảnh mê man, nhưng ta lại không nỡ từ bỏ. Cho nên, ta tùy ý để linh vật, tôi tớ bên cạnh diễn hóa. Bây giờ, ngươi hút hơn phân nửa tu vi của ta, đánh bậy đánh bạ phá giải được cấm chế đó, ngược lại giải thoát cho ta.”
Hạ Thiên cười nói: “Đây không phải là đánh bậy đánh bạ, mà là ta phát hiện vấn đề này, cho nên ta đã giúp nàng giải quyết vấn đề.”
Phù Diêu Tiên Tử hỏi ngược lại: “Cấm chế của một vị chuẩn tiên thiết kế, hôm qua ngươi vẫn chỉ là Kim Đan Kỳ, mà lại có thể phá giải được?” “Nếu nàng cùng hưởng ký ức với vợ Thiên Cung, hẳn nàng cũng biết ta có Nghịch Thiên Bát Châm.” Hạ Thiên mỉm cười, nghiêm túc nói: “Cấm chế đó xác thực rất khó giải, nhưng một điều thật thú vị là Nghịch Thiên Bát Châm lại là khắc tinh của nó. Phá giải nó cũng không có nhiều khó khăn.”
“Nghịch Thiên Bát Châm?” Phù Diêu Tiên Tử ngẩn ra, trong đầu lập tức xẹt qua một phần ký ức có liên quan, rất nhanh biết rất rõ: “Xem ra, Nghịch Thiên Chân Kinh xác thực có thể nghịch thiên. Cấm chế do chuẩn tiên thiết kế vốn tuần hoàn theo pháp tắc thiên địa, còn Nghịch Thiên Chân Kinh vừa vặn là cách duy nhất để nghịch thiên.”
Hạ Thiên nói: “Không cần nghĩ nhiều như vậy, cũng không cần nói nhiều như vậy. Bắt đầu từ hôm qua, nàng đã là nữ nhân của ta. Có ta bảo vệ nàng, bất kể lão ta là Chuẩn Tiên, Chân Tiên hay là Đại La Kim Tiên, ta đều có thể xử lý hết.”
“Đúng là có chút khí phách, không giống người thuận miệng nói bậy bạ.” Phù Diêu Tiên Tử khẽ cười một tiếng, ánh mắt gợn sóng lăn tăn: “Vạn năm trước, ở liên minh tu tiên, tu tiên giả luôn miệng nói yêu ta không có trăm vạn cũng có chín mươi chín vạn. Đáng tiếc, khi ta xảy ra chuyện, không một ai ra tay tương trợ. Ngay cả dám thay ta nói một câu cũng không có ai luôn.”
“Đó là vì bọn họ là phế vật.” Hạ Thiên thành thật nói: “Ai dám đánh chủ ý nữ nhân của ta, nếu là người bình thường, ta sẽ cho bọn họ hai kết quả. Một là biến thành thái giám, hai là biến thành người chết. Nếu là tu tiên giả, mặc kệ tu vi cao như thế nào cũng chỉ có chết.”
“Ha ha, ngươi đúng là người thú vị thật.”
Phù Diêu Tiên Tử từ chối cho ý kiến với Hạ Thiên, chỉ cười khẽ: “Tuy nữ nhân của ngươi không ít, lại còn có thể chân thành nói ra những lời như vậy, đủ để chứng minh ngươi là một….”
Nói đến đây, nàng bỗng nhiên dừng lại một chút, không biết nghĩ đến điều gì.
“Đối với nữ nhân mà ta thích, ta trăm phần trăm chân thành.” Hạ Thiên thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng: “Ta nói yêu nàng, đó chính là yêu nàng, ai cũng không thay đổi được, chuyện gì cũng không thay đổi được, ngay cả nàng cũng không thay đổi được.” Phù Diêu Tiên Tử nói: “Bây giờ ta rất cần tình yêu. Nếu ngươi nói yêu ta, ta sẽ tin. Ta cũng không muốn thay đổi gì. Nhưng nếu có một ngày ngươi vi phạm lời nói của chính mình, ta sẽ không chút do dự mà giết ngươi.”
“Ha ha, vợ Phù Diêu, nàng không có cơ hội đâu.” Hạ Thiên cười nói: “Đúng rồi, quá trình của chúng ta còn chưa xong. Nếu không, thần trí của nàng sẽ không ổn định.”
“Quá trình gì?” Gương mặt trắng nõn của Phù Diêu Tiên Tử hiện lên sự nghi ngờ: “Ta đã hoàn toàn thức tỉnh, không cần vẽ vời cho thêm chuyện.”
Hạ Thiên lắc đầu: “Đó không phải là vẽ vời cho thêm chuyện mà là một quá trình nhất định phải hoàn thành. Bằng không, nó sẽ không được hoàn mỹ, rất có thể lưu lại tai họa ngầm.”
Phù Diêu Tiên Tử nói: “Bên ngoài có rất nhiều người đang chờ gặp ngươi, ngươi nhất định muốn làm gì?”
“Ừm?” Hạ Thiên đành phải nói: “Chúng ta bổ khuyết thêm quá trình sau cùng.”
Phù Diêu Tiên Tử làm ra vẻ không rõ ràng cho lắm, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tùy ngươi.”
Hạ Thiên nắm tay Phù Diêu Tiên Tử đứng dậy, bước ra cửa: “Nào, để ta dẫn nàng ra ngoài gặp một số người, thuận tiện giới thiệu mọi người làm quen với nhau luôn.”
“Không cần giới thiệu, ta thông qua trí nhớ của khí linh biết bọn họ rồi.” Phù Diêu Tiên Tử nói.
“Nhưng cũng phải giới thiệu một chút.” Hạ Thiên nói: “Theo như vợ Băng Băng nói, cái này gọi là nghi thức. Giữa vợ chồng không thể thiếu cái này được. Nếu không, tình cảm rất dễ dàng phai nhạt.”
Phù Diêu Tiên Tử bó tay: “Vợ của ngươi cũng không phải nhiều bình thường.” “Không nhiều không nhiều. Ba sư phụ của ta đã từng nói với ta, hoàng đế trước kia đều là tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, còn có thêm ba nghìn mỹ nữ.” Hạ Thiên đếm ngón tay, lẩm nhẩm một chút, lắc đầu nói: “Lúc này ta cũng chỉ có mười mấy người, vẫn còn chưa đủ, ngay cả số lẻ cũng không bằng.”
Phù Diêu Tiên Tử cười hỏi: “Ngươi muốn làm Hoàng đế? “Có đồ ngốc mới làm Hoàng đế. Chẳng thú vị gì cả.” Hạ Thiên lắc đầu, sau đó nói: “Ta chẳng qua chỉ cảm thấy ta đẹp trai như vậy, không tìm nhiều vợ một chút, thật sự quá thua thiệt cho bề ngoài của ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận