Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3603: Không có thực lực mới cần người khác cho tư cách

Lâm Tuấn Nghĩa có chút ngoài ý muốn: ‘Vậy theo ý của Tề tiểu thư, ta nên làm như thế nào mới khiến ngươi hài lòng?”
Hỏi như vậy cũng chính là muốn nói cho Tề Ngữ Thi biết cũng không thể vì chút chuyện nhỏ này mà lấy mạng người ta. Tuy nhiên, nếu không truy cứu, uy nghiêm của Tề gia sẽ không còn lại chút gì.
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Trực tiếp xử lý chứ sao.”
“Ngươi đang nói đùa à?” Lâm Tuấn Nghĩa vẫn mỉm cười nhưng ánh mắt đã tràn đầy sát ý: “Chỉ là chút chuyện nhỏ đã muốn lấy mạng của ta? Tề gia không khỏi quá tự cao tự đại rồi.”
“Xử lý ngươi chẳng liên quan gì đến Tề gia, Lâm gia cả.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Chỉ là ta nhìn ngươi khó chịu quá.”
Lâm Tuấn Nghĩa vẫn mỉm cười, nhưng trong nụ cười có mấy phần khinh thường: “Ngươi thì tính là cái gì chứ? Người của Tề gia còn chưa lên tiếng, một đứa cháu rể bên ngoài như ngươi có tư cách gì lên tiếng chứ?”
“Ta muốn lên tiếng thì lên tiếng, chẳng cần bất cứ kẻ nào cho ta tư cách.” Hạ Thiên khinh thường nhìn Lâm Tuấn Nghĩa: “Chỉ có loại người không có thực lực như ngươi mới cần người khác cho tư cách.”
“Đúng là can đảm.” Lâm Tuấn Nghĩa nghiêm mặt lại: “Tề Ngữ Thi, Tề gia các ngươi chính là ngang tàng như vậy sao?”
Tề Ngữ Thi đáp trả lại một câu: “Đúng là buồn cười. Lâm Phái Thu lẻn vào Tề gia chúng ta, bị chúng ta bắt giữ, thái độ như vậy cũng là đương nhiên. Ngươi cũng như thế, có mặt mũi gì mà nói Tề gia ngang tàng?”
“Ta chẳng qua chỉ đến truyền lời, các ngươi lại muốn giết ta, lại còn chưa đủ ngang tàng sao?” Lâm Tuấn Nghĩa lạnh lùng đáp: “Chuyện của nãi nãi ta, ta đã thay bà ấy tạ tội, các ngươi còn muốn như thế nào? ’
“Xin lỗi?” A Cửu bật cười: “Ngươi cảm thấy nói xong câu xin lỗi thì chuyện gì cũng chưa từng xảy ra sao?”
Lâm Tuấn Nghĩa đích thật không hiểu, quát hỏi: “Nếu không thì các ngươi còn muốn như thế nào? Tề gia các ngươi cũng chẳng có bất kỳ tổn thất nào cả, oan gia nên giải không nên kết. Các ngươi tốt nhất đừng phạm sai lầm.”
“Chúng ta sai lầm?” A Cửu cảm thấy logic của đối phương vô lý cực kỳ: “Trong đầu các ngươi rốt cuộc là cái gì vậy? Tự tiện xông vào nhà dân, dự định mưu sát, tùy ý ra vào, mở miệng đe dọa… Những chuyện này, một câu xin lỗi không có thành ý thì có thể bỏ qua hết thảy sao? Ngươi không cảm thấy quá đáng à?”
“Cái này có gì mà quá đáng chứ?” Lâm Tuấn Nghĩa không hề cảm thấy nó có vấn đề gì: “Ta không rảnh dây dưa mấy chuyện lông gà vỏ tỏi với các ngươi. Hừ, hẹn gặp lại.”
Nói xong, Lâm Tuấn Nghĩa phất tay bỏ đi.
“Ngươi không cần đi đâu.” Tề Ngữ Thi tiến lên cản lại đường đi của Lâm Tuấn Nghĩa: “Đêm nay, để gia gia nãi nãi của ngươi đến đón ngươi về.”
Lâm Tuấn Nghĩa nhìn thoáng qua Tề Ngữ Thi, khí thế phóng ra: “Ngươi dám cản đường ta? Ngươi cản được sao?”
Bành.
Không đợi Tề Ngữ Thi nói gì, hắn ta đã trực tiếp đá chân thẳng vào ngực của nàng, nhưng lại đụng phải một cái chân khác.
Trong đôi mắt đẹp của A Cửu hiện lên lửa giận: “Ngươi còn dám ra tay? Ngươi đúng là tìm đánh mà.”
“Hừ, nữ nhân, bản lãnh của ngươi lớn bao nhiêu chứ.” Lâm Tuấn Nghĩa lạnh lùng nhìn A Cửu: “Nghe nói, bây giờ ngươi là gia chủ Tề gia, quả nhiên gia tộc xuống dốc không bằng chó, để một nữ nhân làm đương gia. Đúng là buồn cười.”
A Cửu thản nhiên nói: “Đợi lát nữa, ngươi sẽ không còn cười được nữa.”
“Được, vậy để ta thử một chút phân lượng của gia chủ Tề gia.” Lâm Tuấn Nghĩa cũng không nói thêm câu nào, chộp vào vào trước ngực A Cửu, cũng không kliêng kỵ nam nữ, vừa ra tay đã nhằm vào bộ vị nhạy cảm.
A Cửu biến sắc, nhận ra ác ý của đối phương và một ý cười được che giấu rất sâu.
Bành.
Gương mặt của Lâm Tuấn Nghĩa chỉ toàn là vẻ đắc ý. Hắn ta biết bất kỳ nữ nhân nào cũng đều có sự lo lắng giống nhau. Chỉ cần công kích vào những bộ vị nhạy cảm, bọn họ sẽ bối rối, tay chân luống cuống, sẽ… Những suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu đến đoạn này rồi đứt mất.
Khi bình tĩnh lại, người đã ở bên ngoài tổ trạch Tề gia.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Gương mặt Lâm Tuấn Nghĩa chỉ toàn là sự mờ mịt, hoàn toàn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng hắn ta đang chiếm thượng phong, tại sao trong nháy mắt đã thay đổi?
Không đợi hắn ta suy nghĩ rõ ràng, tim bỗng tê rần, há miệng phun ra một ngụm máu, sau đó ngã xuống đất không dậy nổi. Trong lúc ý thức mơ hồ, hắn ta nghe được mấy câu nói.
Đầu tiên là giọng của A Cửu: “Này, đồ lưu manh, tại sao ngươi lại ra tay chứ?”
Tiếp theo lại có một âm thanh lười biếng trả lời: “Ta đã nói rồi, cứ trực tiếp xử lý tên ngốc đó là được.”
“Không phải vấn đề này?” A Cửu còn nói thêm: “Ta hỏi tại sao ngươi lại ra tay?”
“Thế nàng nói sao?”
Rất nhanh, hắn ta không còn nghe thấy gì nữa.
Ban đêm, trăng thanh gió mát.
Hạ Thiên và A Cửu đến Hàn Nguyệt lâu Lâm gia.
Về phần Tề Ngữ Thi và Bạch Tiêm Tiêm, hai người ở lại Tề gia, tránh cho Lâm gia thực hiện kế sách điệu hổ ly sơn.
Đây là một khách sạn hiện đại xây bên cạnh bờ sông, cao chín tầng, phong cách lịch sự, tao nhã, giá cả cũng không thấp.
Những năm gần đây, nơi đây dần trở thành địa điểm check in của một số nhân vật nổi tiếng trên mạng, chỉ cần chụp ảnh trong tòa nhà là ngươi có thể nhận được hàng chục nghìn, thậm chí hàng trăm nghìn lượt thích.
Chỉ là lầu chín vẫn luôn khóa lại, không mở cửa buôn bán bên ngoài.
Hôm nay, có người đãi tiệc ở lầu chín chiêu đãi khách quý.
Khi Hạ Thiên và A Cửu đến, nơi đó đã có người chờ sẵn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận